Các bạn có bao giờ nghe đến Hà Tần Hợp Lý? Và hôm nay tác giả Hàm Yên sẽ cho chúng ta thấy rõ điều đó, vừa khi yêu vừa lại suy nghĩ một cách hợp lý, luôn có lý trí khi yêu là điều Khu căn hộ Golden Palace. Chung cư Golden Palace gồm 3 tòa tháp A, B, C được mô phỏng của 3 bông hoa sen gồm 26 tầng đặt trên khối đế 4 tầng thiết kế kiến trúc mở với tiêu chí "thân thiện với thiên nhiên" tạo nên không gian xanh hài hòa giữa cuộc sống và môi trường thiên List truyện ngôn tình nam chính không hoàn hảo Truyện Edit Hà Tần Hợp Lý (tê liệt nửa người, HE) Không thể buông tay (Chân, HE) Chỉ yêu không Chủ đề bởi: Wall-E 10 truyện ngôn tình hiện đại nhẹ nhàng ấm áp tuyệt hay không thể bỏ qua 1. Sự tích Lão tử Đời sống của Lão tử được chép lần đầu tiên trong bộ Sử kí của Tư Mã Thiên phần Liệt truyện, thiên 63: Lão tử, Trang tử, Thân Bất Hại, Hàn Phi. Toàn văn như sau: 1. Lão Tử là người làng Khúc Nhân, hương 3 Lệ, huyện Hỗ, nước Sở; họ Lí, tên Nhĩ Cái hay trong việc xây dựng nhân vật của Tư Mã Thiên là thế, ông khai thác các nguyên nhân hình thành và phát triển tính cách một cách hợp lý, logich, đầy thuyết phục, không phải sinh ra đã là vĩ nhân. 3. Nguồn gốc Mã Lai của dân tộc Việt Nam. Ở chương "Nam Việt, một đợt thực dân dọn đường", sử gia Nguyễn Phương trích Tư Mã Thiên cho rằng Tần Thỉ Hoàng đã đưa côn đồ tù tội đến Tượng Quận để đẩy dân bổn xứ vào thế thiểu số. Ba nhà bác học H. Maspéro J6CnC. Hà Đường làm xong công việc được giao thì đã là 4 giờ rưỡi chiều, cô cẩn thận kiểm tra lại bản công chứng một lần nữa, thấy hai chữ “Tần Miễn” thì không khỏi cảm thán đúng là người cũng như tên, chuyên cần miễn, thoạt nhìn thì cũng có thể đoán ra Tần đổng kia chính là một người cuồng công việc điển gọi điện thoại cho Vương Vũ Lâm “Quản lý Vương, công việc đã hoàn thành, em mới vừa làm xong công chứng.”Vương Vũ Lâm ở trong điện thoại “ừ” một tiếng, nói “Thời gian không còn sớm, em cứ về thẳng nhà , không cần về công ty nữa.”Hà Đường trong lòng thật vui vẻ, nói “Em biết. Quản lý Vương, gặp lại sau.”“Gặp lại sau.” Anh ta dừng một chút, đột nhiên lại nói, “Vất vả rồi, Tiểu Hà.”Bởi vì câu “Vất vả rồi” của Vương Vũ Lâm, khiến tâm tình Hà Đường thật tốt. Nơi này tương đối gần nhà, nghĩa là cô sẽ về nhà sớm hơn thường ngày khoảng 2 lập tức gọi điện thoại cho Ngô Tuệ Nghiêu, điện thoại mới đổ chuông, liền nghe đến kia truyền đến âm thanh “ding dong ding dong” .“u u, làm ăn rất tốt sao.” Hà Đường cười Tuệ Nghiêu “ha ha ha” cười khan mấy tiếng, đột nhiên gầm lên “ Tôi nhổ vào. Lão nương bán chỉ có 29 đồng là rẻ nhất rồi, còn muốn trả giá nữa sao? Có phải đầu óc cô không được bình thường hay không “……” Hà Đường trầm mặc một hồi , tiếng của Ngô Tuệ Nghiêu lần nữa truyền tới “Chuyện gì? Lại muốn mình giúp cậu chuyện gì sao?”“Không phải, là mình định hỏi cậu tối nay muốn ăn cái gì, mình tan ca sớm, có thể đi mua thức ăn, buổi tối để mình nấu cơm.”“Chu cha, tốt như vậy a.” Ngô Tuệ Nghiêu không hề khách khí với Hà Đường , nói muốn ăn lẩu cá tuyết, cô liền đi mua cáHà Đường cùng Ngô Tuệ Nghiêu là bạn học thời đại học, bốn năm làm bạn tốt cùng phòng . Nhà Ngô Tuệ Nghiêu ở một thi trấn nhỏ ở D thị, nhà có một xưởng gia công nhỏ, Ngô Tuệ Nghiêu tốt nghiệp đại học xong không đi tìm việc làm, mà cùng ba mẹ thương lượng để bán hàng qua vì Vương Vũ Lâm, Hà Đường vẫn muốn sau khi tốt nghiệp tới D thị làm việc, Ngô Tuệ Nghiêu biết Hà Đường trong lòng có bí mật, lúc này liền mời Hà Đường tới D thị ở chung. Cứ như vậy, hai cô gái sắp tốt nghiệp đại học ở chung với nhau trong một căn hộ. Hai người đùm bọc lẫn nhau, nào là mua thức an, giặt quần áo,…. Hiện Ngô Tuệ Nghiêu ở phòng lớn hướng nam, vì cô ấy cần không gian rộng rãi để làm kho hàng, Hà Đường ở gian phòng nhỏ hướng bắc, tương đối thích hợp, tiền thuê phòng rất rẻ chỉ 500 đồng/ đó, Hà Đường thuận lợi được tuyển vào công ty Phú Đường đi mua nguyên liệu làm thức ăn, vừa vào nhà thấy Ngô Tuệ Nghiêu đang ôm máy tính xách tay ngồi xổm trên giường, trên người mặc quần ngủ với họa tiết bông hoa lớn, trên đầu cài nơ có bông hoa cực rửa chén trong phòng bếp có một cái chén mà buổi trưa Ngô Tuệ Nghiêu ăn mì để lại. Hà Đường vừa muốn rửa, liền nghe Ngô Tuệ Nghiêu ở trong phòng kêu lên “Đừng rửa! Để mình rửa! ”Hà Đường cười, lấy ra hai trái táo vừa mua rửa sạch rồi gọt vỏ, đưa vào phòng cho Ngô Tuệ Tuệ Nghiêu liếc cô một cái “Hà mẹ, nhìn cậu kìa, cứ giống như một một người phụ nữ đã có chồng vậy.”Hà Đường ở bên Ngô Tuệ Nghiêu ngồi xuống, cắn trái táo cười hì hì nói “Phụ nữ đã có chồng không tốt sao? Mẹ tớ nói cái này gọi là hiền thê lương mẫu.”“Chó má! Cậu chính là bị mẹ cậu tẩy não.” Ngô Tuệ Nghiêu vừa dứt lời, tiếng “đinh đông” trên máy tính xách tay lại vang lên, lại có người mua hàng cò kè mặc cả rồi."Phi phi! Thật sự là không có thiên lý!" Ngô Tuệ Nghiêu kéo qua Hà Đường xem màn hình, "Giá một cái quần chỉ có 19 đồng, mua tam cái thì được tặng một cái túi, vậy mà chỉ mua một cái, đã đòi lão nương tặng một cái túi! Sao cô ta không đi cướp đi a.”Hà Đường bật cười “Cậu không phải cũng đã mắng người ta rồi sao”“Không phải cô ta quá đáng thì tớ đã không mắng cô ta rồi” Ngô Tuệ Nghiêu mặt đầy căm phẫn, cắn răng nghiến lợi, mười ngón tay ở trên bàn phím gõ gõ, Hà Đường tiến tới nhìn cô nói chuyện, thiếu chút nữa cười đến điên." Thật không thể tặng túi nha, người ta là vốn làm ăn nhỏ , như vậy đi ,nếu cô lại thêm một cái quần xì líp , tôi liền khuyến mãi cho cô, được không ? ~≧▽≦/~】 " Khúc này là chị Tuệ Nghiêu đang chat với khách hàng Cổ thủy lộ, mộ phương lýĐây là một khu biệt thự được xây dựng từ những năm 90 của thế kỷ trước, ở trung tâm chợ, tổng cộng chỉ có 18 nhà được xây theo phong cách độc lập. Khu biệt thự bên trong có nhiều cây xanh, có bồn phun nước,...Hai ông bà Tần sống ở đây, ở cùng còn có bà nội Tần năm nay 84 Lý cùng Tần Miễn đã ra sống bên ngoài, thỉnh thoảng trở về ăn cơm. Chiều nay, mẹ Tần _Diệp Huệ Cầm, gọi điện thoại cho Tần Miễn, nói hắn nhất định phải đưa Tần Lý cùng về nhà ăn nhà năm người ăn xong bữa ăn tối, bà nội Tần rất lâu không thấy hai đứa cháu trai, lôi Tần Lý và Tần Miễn nói chuyên rất lâu. Diệp Huệ Cầm cũng muốn nói chuyện với con trai, nhất là Tần Lý, bà ở phòng bếp rửa nho, cẩn thận chọn lựa từng trái từng trái rửa sạch, đây là trái cây mà Tần Lý thích nho xong, Diệp Huệ Cầm bưng dĩa trái cây đi tới phòng khách, phát hiện trên ghế sa lon chỉ có ông xã Tần Thụ, bà nội Tần cùng Tần Miễn ba người, không thấy bóng dáng Tần Lý diện với khu biệt thự là một công viên nhỏ, lộ đài ở lầu một, diện tích khoảng 15, 16 mét vuông, ở trên ấy nhìn mọi vật rất rõ. Ở trên lộ đài có thể thấy được cỏ xanh bát ngát , nghe tiếng nước chảy róc rách, gần đó có mấy cây sơn tra, đó là khi Tần Lý cùng Tần Miễn còn bé, Tần Thụ đã đưa bọn họ theo cùng nhau trồng, hôm nay cây cối đã sớm cành lá xum xuê, đến mùa còn ra rất nhiều quả, thường khiến cho vài đứa trẻ trong khu tới leo lên hái Huệ Cầm cùng Tần Thụ yêu thích không khí mới mẻ, cũng không đem lộ đài rào lại, mười mấy năm qua vẫn để như vậy không thay đổi. Bọn họ còn xếp bàn ghế, lúc rảnh rỗi ngắm cảnh thưởng thức Huệ Cầm đẩy cánh cửa thủy tinh ra, thấy Tần Lý đang ngồi bên cạnh ngồi trên chiếc xe lăn chạy bằng điện, thân thể có chút gầy yếu, một đôi mắt sáng lặng lẽ nhìn phía trước, sân cỏ dưới ánh đèn đường sáng rỡ, phát ra ánh sáng màu cam mỏng bức tranh như vậy, khiến cho Diệp Huệ Cầm nhớ đến tình cảnh nhiều năm trên lộ đài này, Tần Lý 13 tuổi yên lặng ngồi trong xe lăn. Anh rất thích ngồi ở chỗ này, không làm gì cả, chỉ ngơ ngác nhìn bên ấy, có mấy bé trai 7, 8 tuổi vừa chạy vừa đùa xung quanh cây sơn tra, một lúc sau, thì có thằng bé bạo gan trèo lên cây, hái được sơn tra rồi ném xuống.“Đều bị bọn họ hái hết sạch rồi.” Tần Lý nhìn bọn trẻ thoăn thoắt leo lên cây, nhẹ nhàng Huệ Cầm nói “Không sao, chờ ba ba về, để ba ba hái những trái còn sót lại cũng được.”Tần Lý cười lắc đầu “Không cần, chúng ta cũng ăn không hết nhiều như vậy, những đứa trẻ kia thích, thì cứ để bọn họ ăn đi.”Diệp Huệ Cầm sờ đầu anh, nói “Được.”“Có điều phải chú ý an toàn, té xuống sẽ rất nguy hiểm.” Lúc nói lời này, hai tay Tần Lý của đang đặt lên trên hai chân của mình, ánh mắt của anh thản nhiên, chẳng buồn nhưng lại không hề vui vẻ Huệ Cầm đi tới bên người Tần Lý, đem áo khoác khoác lên vai con trai .Tần Lý nghiêng đầu nhìn bà, khuôn mặt non nớt năm nào bây giờ không còn nữa, người con trai ngồi trên xe lăn có khuôn mặt trắng nõn gầy gò, dưới đôi mày rậm là ánh mắt trong veo, mặc kệ ra sao, ánh mắt của anh luôn là mang theo nét vui nhẹ cười “Mẹ.”“Coi chừng bị lạnh, bên ngoài gió lớn như vậy, cũng không hiểu chuyện mà lo mặc áo khoác vào.” Diệp Huệ Cầm đẩy Tần Lý rồi ngồi xuống, hỏi, “Sao hôm nay không cùng bà nội trò chuyện?”Tần Lý lắc đầu cười khổ “Mẹ cũng không phải không biết bà nội luôn nói cái gì, con không có năng lực tiếp chiêu, chỉ có thể để cho A Miễn tiếp chiêu của bà thôi.”Diệp Huệ Cầm bật cười, lấy một quả nho đưa đến miệng Tần Lý, Tần Lý cũng không tránh né, ngoan ngoãn há miệng Huệ Cầm “Nho này là buổi sáng nay lão Tống đi hái, có phải rất tươi không?”“Thật ngọt, ăn rất ngon.” Tần Lý nhổ vỏ nho, đưa tay trái lên vai mẹ, “Mẹ, gần đây trời rất lạnh, mẹ cùng ba chú ý thân thể nhiều một chút, con ở công ty có chút bận rộn, cũng không thường xuyên về thăm bố mẹ được, chỉ có thể để A Miễn về nhiều hơn thôi.”“Con mà cũng biết là mình ít khi thăm ba mẹ nha.” Diệp Huệ Cầm nhìn con trai trên xe lăn, không nhịn được liền đưa tay vén mấy sợi tóc rũ trên trán của con, “Nói xem, có phải hay không con gầy đi nhiều?”Tần Lý nghiêng đầu né tránh tay của mẹ “Đâu có gầy, chú Quách chăm sóc con rất tốt.”“Con dù sao cũng không nói lời thật.” Diệp Huệ Cầm thở dài, sau khi hỏi mấy câu về thời tiết, liền đổi sang đề tài mà bà quan tâm nhất, “Con đó nha, đừng có chê bà nội con hay nói huyên thuyên. Bà lớn tuổi rồi, điều quan tâm nhất chính là hai đứa con, nhất là con đó! Thật ra thì mẹ và ba tụi con cũng là……”“Thôi thôi thôi thôi!” Tần Lý cảm thấy nhức đầu, giọng mang vẻ cầu khẩn, “Mẹ, làm ơn ……”Diệp Huệ Cầm trợn mắt “Cầu xin cái gì! Mẹ mới phải cầu xin con đó ! Bà nội mặc dù lớn tuổi, đầu óc ngược lại rất minh mẫn, bà nói không đúng chỗ nào chứ? Mẹ nói này, con cứ vùi đầu vào công việc, tiền kiếm được rất nhiều sao? Con cũng 27 tuổi rồi, là thời điểm nói chuyện yêu một chút, chuẩn bị lập gia đình rồi. Nếu có bạn gái, thì phải mau mang về nhà để bà nội và ba mẹ xem một chút.”Tần Lý ủy khuất nhìn mẹ “Mẹ, mẹ cùng bà nội khi nào đã cùng một suy nghĩ vậy? Mọi người đừng có mỗi lần nhìn thấy con lại chỉ nói mỗi một đề tài này thôi, có được không? Đàn ông 27 tuổi một chút cũng không lớn tuổi, hơn nữa, chuyện này vội cũng không được.”Diệp Huệ Cầm cốc đầu con trai “Con cũng không phải không biết bà nội con rất muốn được ẵm bồng chắt. Bây giờ vấn đề không phải là con cùng A Miễn có kết hôn hay không, mà là hai đứa con căn bản là không có đối tượng kết hôn.”“Mẹ, mẹ nhìn con một chút đi.” Tần Lý điều khiển xe lăn lui về phía sau một chút, giọng thành khẩn, “Thân thể con như vậy, tìm một người con gái kết hôn chẳng phải là hại người ta sao.”“Nói hươu nói vượn!” Diệp Huệ Cầm lập tức đứng lên, bà tới trước mặt Tần Lý, cúi người xuống rất thần bí hỏi, “A Lý, thành thật nói cho mẹ nghe, con một mực không tìm bạn gái, có phải là vẫn còn đang… chờ cô gái kia?”Tần Lý ngẩn ra, lập tức liền phe phẩy tay ,cười “Làm sao có thể! Không có không có, mẹ nghĩ nhiều rồi.”Diệp Huệ Cầm bĩu môi, nói “Con trai, cô gái tốt có rất nhiều, chỉ là con chưa gặp được mà thôi, người kia nếu thật sự thích con, thì sẽ không để ý con có thể đi đường hay không đâu.”“Con biết ……” Tần Lý cúi đầu nhìn xuống quần tây của mình, hai chân vô lực yếu ớt, bất đắc dĩ nở nụ cùng mẹ rời đi , anh nói “Mẹ, chuyện bà nội muốn ẵm bồng chắt nội, con cảm thấy mẹ nên tìm A Miễn hạ thủ đi, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.” Chương 100 ~ Edit Sen Kể từ ngày đó, Hà Đường đem tất cả những chuyện khác ném ra sau ót, cô ở lại bên cạnh Tần Lý, phối hợp với bác sĩ và y tá, cô bắt đầu hành trình làm hộ lý thân cận của Tần Lý. Hà Đường gặp Lý Khải Văn, biết anh là bác sĩ mổ chính của Tần Lý, hơn nữa còn là chồng cũ của Sử Mộng Nghiên. Dưới sự phiên dịch của Sử Mộng Nghiên, Lý Khải Văn đem toàn bộ sự việc cũng như kết quả ngoài ý muốn của cuộc phẫu thuật nói cho Hà Đường nghe. Hà Đường nghe rất nhiều thuật ngữ chuyên nghành, cái hiểu cái không, nhưng vẫn nắm được đại ý, chính là trong lúc phẫu thuật Tần Lý đột nhiên bị xuất huyết não, trong lúc nhất thời nhịp tim và huyết áp đều tuột giảm chóng mặt, Lý Khải Văn điên cuồng cứu chữa cho anh cả một đêm, khó khăn lắm mới nhặt được cái mạng về. Hà Đường cũng không trách Lý Khải Văn, sự thật chứng minh đó không phải lỗi trong sự cố y học, do bản thân Tần Lý không thể trụ vững, công tác cứu chữa của Lý Khải Văn cũng đều thích đáng, chẳng ai có thể lường trước được trong lúc phẫu thuật lại xuất hiện vỡ mạch máu diện rộng như vậy. Sau khi mọi chuyện phát sinh, Lý Khải Văn cảm thấy vô cùng tự trách, Hà Đường và gia đình Tần Lý đều có chung thái độ, họ cảm thấy không nên truy cứu chuyện đã qua. Hiện tại, điều mọi người quan tâm nhất chính là Tần Lý liệu có thể tốt lên hay không. Ai cũng biết một người rơi vào trạng thái sống thực vật là thế nào, tình trạng hiện giờ của Tần Lý đều trùng khớp với miêu tả về người sống thực vật, nhưng mà, không có người nào buông bỏ hy vọng với anh. Mặc dù với loại bệnh này, tuyệt đại đa số đều là vô phương cứu chữa, nhưng ai có thể chắc kì tích sẽ không xuất hiện trên người Tần Lý chứ? Cứ như vậy Hà Đường ở lại Los Angeles, mỗi ngày đều thức dậy từ sớm chiếu cố Tần Lý. Biểu hiện của cô vẫn như cũ trấn định, trấn định đến nỗi làm người ta có chút sợ. Cô khiêm tốn lại chăm chỉ học tập các hộ lý và y tá ở đây về phương pháp chăm sóc người hôn mê sâu, sau đó cẩn thận quan sát các bước họ làm, đem những điểm quan trọng ghi lại vào laptop, tới phiên cô chăm sóc Tần Lý cũng cảm thấy phấn khích hơn nhiều. Mặc dù lúc vừa bắt đầu, cô còn chưa quen, có chỗ còn mắc lỗi, nhưng theo thời gian cô dần dần thành thục hơn, thủ pháp so với hộ lý chuyên nghiệp không hề kém cạnh, ngược lại còn kiên nhẫn, tỉ mỉ hơn cả bọn họ. Các hộ lý ở Mỹ tuy rằng chuyên nghiệp, làm việc tận lực, nhưng đối với bọn họ, chăm sóc cho Tần Lý chẳng qua chỉ là một phần trong công việc, hơn nữa văn hóa Đông Tây có khác biệt rất lớn, có một số việc cũng không thể nói được ai đúng ai sai, thời gian dài sau này, Diệp Huệ Cầm có chút bất mãn, thậm chí có một lần còn xảy ra tranh chấp với người hộ lý da màu vì chuyện lau người cho Tần Lý. Lúc này đã được hai tháng kể từ khi Tần Lý phẫu thuật, đã sớm bước vào mùa xuân. Tần Lý cũng không có dấu hiệu khá hơn, Diệp Huệ Cầm đã hỏi qua Lý Khải Văn, biết được tình huống của Tần Lý cho dù ở lại Mỹ cũng chỉ có thể mỗi ngày theo dõi máy dưỡng khí, làm một chút xoa bóp tay chân, hoạt động cơ, không có máy móc hay công nghệ nào có thể thúc đẩy anh hồi phục, bà liền có ý định muốn đưa Tần Lý trở về nước. Tần Miễn ngay từ đầu tháng ba đã trở về thành phố D, mặc dù anh rất lo lắng lo Tần Lý, nhưng một tập đoàn lớn như Trung Cần cần có người cầm lái, năm mới chỉ vừa bắt đầu, mấy trăm người đang chờ lệnh của anh, Tần Miễn chỉ đành xốc lại tinh thần trở lại đúng cương vị. Nghe Diệp Huệ Cầm nói muốn đưa Tần Lý về nước, Tần Miễn không yên tâm, cuối tháng tư lại sắp xếp bay một chuyến qua Mỹ, suy nghĩ giúp ba mẹ lo một vài thủ tục pháp lý. Sau khi xuống máy bay, anh trước tiên là đến bệnh viện, đi thăm Tần Lý đã hai tháng không gặp. Lúc Tần Miễn chạy tới phòng bệnh, trên giường bệnh trống không, Tần Miễn hỏi hộ sĩ, mới biết Tần Lý được Hà Đường đưa xuống lầu dưới phơi nắng. Tần Miễn lập tức đi đến vườn hoa, cách thật xa anh liền nhìn thấy Tần Lý và Hà Đường. Trời xanh mây trắng, gió xuân bên người, bọn họ ngồi bên cạnh một bồn hoa nhỏ, sau lưng là bụi cây xanh miết tươi tốt, Tần Lý vẫn yên lặng nằm trên xe lăn nằm, đầu đội mũ len màu lam nhạt, trên người đắp tấm chăn. Hà Đường ngồi nghỉ ngơi bên cạnh anh, thỉnh thoảng nhìn ngắm đám trẻ con đang chơi đùa, thỉnh thoảng sẽ giúp Tần Lý sửa lại chăn, cổ tay lay động, miệng của cô cũng mơ hồ mấp máy, dường như đang trò chuyện cùng Tần Lý. Tần Miễn hít sâu một hơi, từ từ đi về phía bọn họ. Mặt trời sau giờ ngọ trở nên ấm áp khiến người ta có chút buồn ngủ, Hà Đường nghe được tiếng bước chân liền xoay đầu lại, phát hiện đó là Tần Miễn, cô khẽ mỉm cười nói “A Miễn, cậu đến rồi.” Hai tháng không gặp, cô gầy đi một vòng, bất quá thần sắc không tệ lắm. Tần Miễn nhìn Hà Đường gật đầu, lại cúi đầu nhìn Tần Lý, anh ấy vẫn ngủ say hệt như lúc anh rời đi, mặt mũi anh gầy gò, đôi môi hé mở, đầu nghiêng sang một bên, nước da nhợt nhạt. Tần Miễn ngồi xổm trước mặt anh, cầm lấy cổ tay anh đặt trên chăn, gọi “A Lý.” Điều khiến anh không ngờ tới chính là, Tần Lý đột nhiên mở mắt, Tần Miễn vừa mừng vừa sợ, nhưng khi nhìn kĩ mới phát hiện, ánh mắt Tần Lý không có tiêu cự, chẳng qua chỉ yên lặng nhìn, không biết là nhìn hướng nào, trong mắt Tần Miễn vốn dĩ tràn đầy vui vẻ, vừa nãy đã sớm biến mất không chút dấu vết. Hà Đường vẫn nhìn hai anh em họ, thấy Tần Miễn kinh ngạc như vậy, cô cười nói “Lúc cậu đi, anh ấy vẫn chưa tỉnh đúng không?” Tần Miễn nhìn về phía cô, gật đầu một cái. “Đầu tháng này, anh ấy bắt đầu mở mắt.” Khóe miệng Hà Đường tràn ra nụ cười, cô vỗ một cái, đột nhiên nói, “À, cho cậu một bất ngờ.” Tần Miễn nghi ngờ lại có mong đợi nhìn cô, chỉ thấy Hà Đường đi tới bên phải Tần Lý, ghé sát vào mặt anh, nhẹ giọng gọi “A Lý.” Tần Lý bất động. Hà Đường lại gọi, “A Lý, A Lý…” Tần Miễn vẫn cau mày đứng trước mặt Tần Lý, nghe Hà Đường hết lần này đến lần khác gọi tên Tần Lý, ước chừng gọi hơn mười mấy lần, anh trai anh vẫn không có phản ứng. Tần Miễn có chút mất kiên nhẫn, vừa định há miệng hỏi Hà Đường, lại thấy Hà Đường dùng ánh mắt ra hiệu với anh, ngón trỏ đặt trước môi bảo anh đừng nóng vội, sau đó cô lại dịu dàng gọi tên Tần Lý. Cũng không biết qua bao lâu, Tần Lý vẫn như cũ không có động tĩnh gì, Tần Miễn lại thất vọng muốn bảo Hà Đường dừng lại, đúng lúc này, ánh mắt Hà Đường sáng lên, cô ngoắc ngoắc tay với Tần Miễn, ý bảo anh nhìn vào mắt Tần Lý. Đôi mắt kia vốn dĩ đang ngây dại nhìn chằm chằm về phía trước, thần sắc ảm đạm, đột nhiên chậm rãi chuyển mình, hơn nữa còn là di chuyển về phía bên phải nơi Hà Đường đang đứng. Hà Đường tiếp tục bám riết không tha gọi anh, “A Lý, A Lý, em là Đường Đường, A Lý, em ở bên này…” Tần Miễn kinh ngạc nhìn thấy tròng mắt của Tần Lý chậm rãi chuyển qua bên phải, nhưng chỉ trong tích tắc, anh lại trở về tình trạng như ban đầu. Hà Đường vẫn là thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm, giọng nói của cô trở nên vui vẻ nói với Tần Miễn, ” A Miễn, cậu cũng nhìn thấy đúng không?” Tần Miễn nhìn chằm chằm cô một lúc, gật đầu, Hà Đường vui vẻ cầm lấy tay phải của Tần Lý, cười nói “A Lý vẫn luôn cố gắng, tôi cảm thấy anh ấy đang tiến bộ mỗi ngày.” Tần Miễn ngây ngốc nhìn cô, nửa ngày cũng không biết nói gì. Anh biết, trước kia Tần Lý cũng có một chút phản ứng lâm sàng. Sau khi kiểm tra, Lý Khải Văn đã nói qua, đây có thể là phản ứng tự nhiên của cơ thể bệnh nhân đối với ánh sáng hoặc âm thanh, tỷ như quay đầu, mở mắt, đảo tròng mắt, há miệng, vân vân, nhưng đối với Hà Đường thì đây lại giống như món quà ông trời ban tặng. Tần Miễn cùng Hà Đường ngồi song song trên băng ghế, phụng bồi Tần Lý phơi nắng. Hà Đường nói với Tần Miễn những chuyện trong hai tháng qua, giọng nói của cô bình thản, vừa nói vừa nghiêng đầu liếc mắt nhìn xem Tần Lý. “Vợ chồng bác hai, Tư Viễn và Tư Viêm tháng trước đã đến thăm A Lý, bọn họ ở lại hai tuần mới quay về.” “Gia đình bác ba cũng muốn tới nhưng mẹ nói bọn họ đừng tới, nói chúng ta cũng sắp sửa quay về rồi, đừng lãng phí vé máy bay.” “Gần đây tiêu hóa của A Lý không được tốt, thường bị đau bụng, tôi nghĩ nên nói với hộ lý lúc truyền thức ăn qua đường mũi đừng truyền thức ăn quá dầu mỡ, dạ dày anh ấy không lúc, trước kia cũng chỉ ăn đồ ăn nhẹ.” “Có mấy lần, truyền thức ăn qua đường mũi, anh ấy bị sặc, mặc dù hộ lý nói điều này rất bình thường nhưng trong lòng tôi biết anh ấy khẳng định rất khó chịu, chẳng qua là không thể nói được.” “Hộ lý ở nơi này khí lực rất lớn, có một lần bọn họ giúp A Lý thay quần áo, lúc không chú ý làm trầy tay phải của anh ấy, cậu cũng biết da của A Lý vốn rất nhạy cảm mà, tôi nhìn mà đau lòng muốn chết, cho nên rất tán thành chủ ý của mẹ, đưa anh ấy trở về nước.” … Hà Đường đem tay phải gầy gò của Tần Lý nhét vào trong tay mình, từng chút từng chút giúp anh làm vận động, lời nói của cô một chút cũng không oán giận hay tuyệt vọng dẫu có thì cũng chỉ là sự quan tâm vô hạn và lòng mong mỏi. Cô giống như đang tán gẫu, đem từng chuyện của Tần Lý kể cho Tần Miễn nghe, Tần Miễn vẫn luôn yên lặng lắng nghe, Hà Đường nói rất lâu mới ngừng lại, hai người trầm mặc một chút, Hà Đường đột nhiên hỏi “A Miễn, Philadelphia cách đây bao xa?” “Hả?” “Phi Phi đang ở Philadelphia đúng không?” Tần Miễn sửng sốt, đáp “Rất xa, nơi này là phía Tây nước Mỹ, còn cô ấy ở phía Đông.” Hà Đường nghiêng đầu nhìn anh, hỏi “Tại sao cậu không đi tìm cô ấy?” “…” Tần Miễn không trả lời được. Hà Đường cười “A Lý đã kể cho tôi chuyện của Tư Viễn, anh ấy nói ba người các cậu cùng nhau lớn lên, nhưng mà theo tôi thấy, đối với vấn đề chuyện tình cảm, cậu và Tư Viễn ngược lại giống như anh em sinh đôi.” Trên trời có một đám bồ câu vỗ cánh bay qua, tầm mắt Hà Đường bị bọn chúng hấp dẫn, cô không nhìn Tần Miễn nữa mà quay đầu nói chuyện với Tần Lý “Bồ câu vừa bay qua đấy, anh nhìn thấy không?” Có một đám mây che khuất mặt trời, ánh dương quang biết mất, hợp với nhiệt độ cũng xuống thấp một chút, Hà Đường kéo kéo áo khoác, nói “Hơi lạnh nhỉ, thời gian không sai biệt lắm, chúng ta trở về phòng thôi…” Tần Miễn nãy giờ vẫn trầm tư, còn cho rằng Hà Đường đang nói chuyện với anh, sau đó mới phát hiện hóa ra cô đang nói với Tần Lý. Cô đem hai tay anh giấu vào trong chăn, cẩn thận kiểm ra đai lưng trên người anh, vừa nói “Sau khi về phòng anh còn phải ăn cháo, hôm qua em đã nói với hộ lý, bảo cô ấy đừng chuẩn bị cháo thịt bò cho anh, đổi thành cháo cá, cũng không biết cô ấy có nhớ không. Em phát hiện, mỗi lần ăn thịt bò anh đều bị khó tiêu nha, trước kia anh đâu có như thế, chẳng lẽ thịt bò ở đây không giống với trong nước? Hazz…Thôi, dù sao cũng không còn bao lâu, đợi sau khi về nhà em sẽ giúp anh chuẩn bị thức ăn, đảm bảo anh sẽ thoải mái ung dung mà ăn…” Tần Miễn kinh ngạc nhìn Hà Đường cứ như vậy mà lầu bầu với Tần Lý, người đàn ông nằm trên xe lăn từ đầu đến cuối đều không có phản ứng, Tần Miễn hít một hơi lạnh, lần nữa nhìn phía Hà Đường, chỉ thấy cô hai mắt mỉm cười, đang khom người kéo tay cầm xe lăn. ” Được rồi, chúng ta đi nào.” Hà Đường vừa định đẩy, đột nhiên nghiêng đầu nói với Tần Miễn, “Hay là, A Miễn, cậu đến đẩy đi, A Lý thật lâu không thấy cậu, nhất định là rất nhớ.” Tần Miễn đứng lên, không tiếng động nắm lấy tay cầm xe lăn, anh đẩy Tần Lý đi về phía thang máy bệnh viện, Hà Đường đi bên cạnh anh. Dọc theo đường đi, hai người đều yên lặng không nói, lúc sắp đến phòng bệnh, Tần Miễn đột nhiên dừng bước, Hà Đường nghi ngờ nhìn anh, Tần Miễn suy nghĩ một chút, nghiêng đầu hỏi cô “Hà Đường, bình thường chị rất hiểu Tần Lý, cảm thấy nếu anh ấy ở vị trí của tôi, anh ấy sẽ đi tìm Phi Phi chứ?” Hà Đường cười khanh khách, nói “Cậu đây là biết còn cố hỏi.” Tròng mắt Tần Miễn rũ xuống, mấy giây sau, thần thái trong mắt anh liền sáng lên, thân hình cao lớn giống như gốc cây tùng, anh trịnh trọng nhìn Hà Đường gật đầu một cái, nói “Tôi hiểu rồi, cám ơn chị, Hà Đường.” Tần Miễn hoàn thành tất cả thủ tục, còn liên lạc với công ty hàng không, bởi vì Tần Lý chỉ có thể nằm trở về nước, chỗ ngồi trên máy bay cần phải thay đổi một chút. Sắp xếp xong hết thảy, Hà Đường và Diệp Huệ Cầm đến tạm biệt Sử Mộng Nghiên, Lý Khải Văn, cùng Tần Lý lên chuyến bay trở về nước. Còn Tần Miễn thì trực tiếp bay đến Philadelphia. ******* Sau khi trở lại thành phố D, Diệp Huệ Cầm và Tần Thụ muốn tiện chăm sóc cho cả Tần Lý và bà nội Tần, chỉ đành đưa Hà Đường và Tần Lý cùng trở về Mộ Phương Lý. Bà nội Tần mặc dù lớn tuổi nhưng trời sanh tính tình rộng rãi, nhìn thấy bộ dạng của Tần Lý cũng không bị suy sụp, rất nhanh liền đón nhận sự thật này. Hà Đường đưa Tần Lý trở lại gian phòng của anh trước kia, mặc dù Diệp Huệ Cầm mời ba nam hộ lý luân phiên chiếu cố Tần Lý trong sinh hoạt hằng ngày, nhưng Hà Đường vẫn sát cánh bên cạnh anh không rời nửa bước. Nhất là buổi tối, Hà Đường để cho hộ lý ngủ ở phòng cho khách, cô đặt một chiếc giường nhỏ cạnh mép giường của Tần Lý, hàng đêm ngủ cùng với anh. Tin tức Tần Lý ngã bệnh lập tức lan truyền ra ngoài, có rất nhiều người muốn đến thăm anh, nhưng đều bị Tần Miễn lấy lí do Tần Lý cần phải tĩnh dường mà mời trở về. Người tới cửa xem được Tần Lý đặc biệt ít, ngoại trừ thân thích, chỉ có Đồ Bảo Lương, Lý Hồng Đông và một vài bạn bè thân thiết. Lúc Đồ Bảo Lương đến thăm Tần Lý, đặc biệt cùng Hà Đường hàn thuyên một lát, cô nói cho Hà Đường biết thật ra ngày mở thầu trung học Thành Nam, cô cũng biết Tần Lý muốn qua Mỹ phẫu thuật. Hà Đường ngơ ngác nhìn cô, Đồ Bảo Lương nói “Không giấu gì cô, lúc ấy tôi đến gặp cậu ta là muốn đệ đơn từ chức.” “Từ chức? Vì…” Hà Đường vừa định hỏi vì sao, trong lòng cũng đoán được nguyên nhân, cô cúi đầu nói “Chị Đồ, chuyện lần đó, đều là lỗi của em.” “Cũng không hẳn là lỗi của cô, khi đó tôi nhất thời xúc động.” Đồ Bảo Lương dịu dàng cười một tiếng, “Về sau suy nghĩ cẩn thận một chút, cô cũng là vì Tần Lý. ” Đồ Bảo Lương nhìn Tần Lý đang yên lặng nằm trên giường, nói, “A Lý kêu tôi ở lại, cậu ấy nói mình sắp phải làm phẫu thuật, có lẽ phải ở lại Mỹ tĩnh dưỡng mấy tháng, năm nay còn có hạng mục lớn, cậu ấy sợ một mình Tần Miễn sẽ chống đỡ không nổi. Ngày đó, tôi và cậu ấy nói chuyện rất lâu, tiểu tử ngốc giống như ông cụ non cùng tôi nói cái gì mà về cuộc sống, về ước mơ, làm tôi nghe mà choáng váng, nên tôi với đáp ứng cậu ấy, kiên trì ở lại mấy tháng, vì Trung Cần phục vụ đến khi cậu ấy quay trở về mới thôi.” Nói tới đây, Đồ Bảo Lương vỗ xuống tay trái đang lộ ra ngoài của Tần Lý, hầm hừ nói “Tiểu tử thối, cậu bây giờ là có ý gì hả? Tôi nói cho cậu biết, chị Đồ này sẽ không vì Trung Cần mà bán mạng cả đời nha, cho nên cậu mau mau tỉnh lại cho tôi!” Tác giả Chương sau mô tả Hà Đường chăm sóc Tần Lý trong cuộc sống hằng ngày rất cặn kẽ, có vài chỗ viết rất thực tế, mọi người lưu ý trước khi xem.

truyện hà tần hợp lý