Lãng đãng giang hồ chi dược sư (thượng) - chương năm. Buồn bực mất mấy ngày, vết thương lên sẹo cũng không thấy đau nữa, Tiểu Xuân miệng nhai miếng cam thảo thoắt ẩn thoắt hiện trong Ô y giáo. Khắp nơi đều có hắc y nhân, nhưng không có chỗ nào mà hắn không lê la, thư phòng, nghị sự phòng, dược phòng, thậm chí cả "khuê phòng" của đại sư huynh hắn Lạm Thương sơn qua được một kiếp, võ lâm đồng đạo tử thương vô số, ma giáo chung quy vẫn là thống lĩnh giang hồ, sự tình năm đó không ai nhắc lại, rối rắm bao nhiêu chỉ có một chuyện không bị rơi vào quên lãng, cũng chính là thiếu niên năm đó mới mười tám tuổi, trước khi rơi xuống vực, tiếu dung kiêu ngạo cùng thanh âm sảng lãng. Truyện Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư nói về nhân vật chính là một lang băm nhưng anh lại bỏ nhà đi bụi, giữa đường thấy mỹ nhân gặp nạn liền sinh lòng tà tâm ra tay ứng cứu, nhưng mà, mỹ nhân hóa ra là nam nhân. Vậy chuyện tình của hai người này sẽ đơm hoa kết trái hay tiến thẳng lên xa lộ Highway to hell, kính mời quý vị cùng theo dõi. Đọc và nghe Audio bộ truyện Cổ Đại Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký) của tác giả Tự Từ trên Zing Audio - doc truyen lang dang giang ho chi duoc su trieu tieu xuan lich hiem ky | truyen audio | truyen cv Truyện [Lãng Đãng Giang Hồ Hệ Liệt] Phần 1 Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư của tác giả Tự Từ là một truyện võ hiệp cổ trang, đam mỹ tiểu thuyết. Anh bạn lang băm bỏ nhà đi bụi, giữa đường thấy mỹ nhân gặp nạn liền sinh lòng tà tâm ra tay ứng cứu, nhưng mà, mỹ nhân hóa ra là nam nhân. Giang Ho mobile game Ky Hiep 3D will help guests fulfill their martial arts dreams, immerse themselves in the love of sheep, fight clans, discuss swords and knives, and become a legend in the martial arts world. With the return of 5 classic martial arts disciplines: Shaolin, Cai Bang, Wudang, Nhat Nguyet, Thuy Yen, it will surely stir up the Chương 5 Tiểu Xuân càng lúc càng ít nói, có lúc chỉ ngồi trông nồi thuốc, có lúc ngồi nhìn Trân Châu, nhưng đến lúc h Jb2eVk. anh-hau-trong download ban-gai-toi-la-giao-vien-chu- download ban-tung-la-th download bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cu download bao-lau-em-cung-do download bat-diet-than-v download bat-hu-kiem-t download bi-mat-cua- download bien-hoang-truyen-th download 1, binh-vuong-tr download boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em- download boss-la-nu-phu- download boss-la-nu-phu-11 download chang-re-dai download chien-than-bat-bai- download chien-than- download co-vo-an-hon-cua-luc download co-vo-an-hon-cua-lu download co-vo-nho-yeu-n download cu-long-th download cuc-cung-co-chieu download cuc-pham-kh download cung-me-tam-ky_qu download cuoi-con-duong download da-thu-phap-tac_qu download dac-thu-khong-gian_qu download download de-nhat-kiem-than- download de-quoc-bai-gi download dien-duc-h download dinh-cao-phu download doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc- download dong-nhan-harry-potter-sinh-ma-ca download dong-nhan-harry-potter-x-twilight-yeu-khong-ho download dung-dong-vao-kich-ban-cua-to download em-se-khong-ch download hen-kiep-sau-gap-lai-chang download h download download hoan-my-bach-nguyet-quang-chuan-bi-tu- download 1, hon-nhan-tan-khoc-voi-chong- download hop-dong-ly-hon-truoc-khi-toi-mat-tr download hptomhar-truong-sinh-lin download hue-thu-thie download huong-dan-cach-van-nhan-me-la download huyet-hoa-tu-ch download 1, inuyasha-dong-nhan-khuyn download ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-cuc- download kieu-nuong-xu download kinh-thien-kiem download lanh-de- download lanh-vuon download lao-dai-phu-nhan-duoi-toi-roi-72 download download linh-khi-khoi-phuc-thoi-dai-ky-si-bau download magician-trong-the-gioi-c download mai-huong download mat-roi-xin-dung-tim download moi-tinh-ngang download nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi-657 download nam-than-kieu-ngao-o-nha-toi-noi-yeu-em-99 download neu-khong-phai-l download nghe-noi-em-th download nghich-thi download nguoi-chong-ho-cua-nu-giam-doc-62 download nguoi-chon download nhat-duoc-chua-te- download nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac- download nuong-tu-dung-nghic download phan-1-trong-sinh-chi-giai-tri-to download phe-tai-nghich-thien-linh-danh-thue-cuon download phia-duoi-hoang download phong-than-chau-3 download phu-quan- download download scandal-cua-cau-dang-yeu-hon-c download sieu-cap-cung-chieu-1 download song-lai-khi-moi-vua-nh download ta-xay-gia-vien-tren-lung-huy download tan-an-quy-su-744190_q download than-dao-dan-ton- download thanh-xuan-n download thap-nien-60-an-com-ga-chong- download the-gioi-hoa download thien-dia-sung-nhi-ti download thien-duong-la-noi-anh-y download thien-gia-sung-nhi-vo-moi-cua-ton download thieu-gia-ngong- download thieu-nien-sat-vach-dep-nhu-ho download thinh-the-khoi download thinh-the-kh download tieu-thu-hoan-hao-va-cong-tu-lanh download tieu-vuong-phi-khuynh download tinh-sai-tham-cung-ngoc-nhan-toai-dai-toi-tu-phi_q download tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan download toan-tuc-vong-du-chi-thien-ha-d download tong-man-cung-mieu-nuong-khong-don-gian-thuong- download tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi- download tong-tai-sung-the-ba-xa-em-d download trac download trung-doi-truong-la-crush-cu download trung-sinh-kieu-the-vo download truyen-nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong download truyen-vien-tien-sinh-luon-khon download tu-do download tu-la-vu download tuy-hung-me-nhao download ung-dung-ne download vat-hy-sinh-nu-phu-ga-lan-hai-cong download vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may download vo-song download vo-thuong-sat download vo-tong-tai-em-ngoan- download vo-tong-tai-em-ngoan- download vo-truoc-cuc-pham-cua-nam-phu-nien-dai-van-tr download 1, vo-yeu-bao-boi-cua-l download vo-yeu-nong-bong-dung-ho download vu-cuc-th download vu-than-c download vuong download v download vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu download vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-5-tranh-vanh_quye download xin-loi-em-anh-da-yeu-a download xuyen-qua-thoi-khong-hoa-giai-loi- download Nguyệt sáng sao thưa, hôm nay là sinh nhật sư phụ, cũng không biết là bao nhiêu tuổi nữa. Trong cốc, vẫn còn mấy huynh đệ đang chúc thọ, uống đến mức lảo đảo xiêu vẹo hết thì lạnh, trong đại sảnh, mấy người lăn ra ngủ, bên ngoài thêm mấy người nữa múa kiếm nghe vun vút. Còn hắn, Triệu Tiểu Xuân, duy nhất trong số đó là tỉnh táo, cũng bởi vì là kẻ duy nhất không được phép uống ra năm nay cũng đã mười tám rồi, sư phụ không cho hắn uống cũng thật là vô lý. Vì vậy, hắn lén lấy một vò Đào hoa nhưỡng bên bàn tiệc, dự định quay về phòng uống sạch một hơi, uống xong thì trả cái bình lại đại sảnh, chắc chắn sẽ không ai biết sướng ôm Đào hoa nhưỡng đi, vì quá đắc ý nên ngay lúc đi ngang qua cửa sổ phòng sư phụ vấp chân một cái, ngã sấp mặt xuống hoa viên, rượu đổ tràn cả lên người.“Ai?” người trong phòng thính lực quá tốt, một tiếng động nhỏ cũng không Xuân vội vàng nín thở, bị phát hiện trộm rượu uống thì kinh khủng lắm đây!Cửa sổ chậm rãi mở, hắn thấy sư huynh ló đầu ra, nhìn quanh quất một hồi lại đóng cửa. Tiếng nói trong phòng nhẹ nhàng vang lên, chính là cái giọng yếu ớt của sư phụ “Chắc là gió thổi!”Tiểu Xuân cười thầm, may mà không bị phát hiện, không biết sư phụ sư huynh trong phòng bàn chuyện gì, liền tiếp tục nghe thử.“Ai…” sư phụ thở dài.“Hôm nay là sinh thần của người, xin đừng nghĩ nhiều như vậy!”Nghe giọng cả hai người đều có vẻ không vui, không hiểu là có chuyện gì. Thở dài ai oán như vậy, không sợ thở một hơi thì sinh mệnh mong manh như chén trà này vơi đi một chút sao?“Đại sư huynh của ngươi mới ra ngoài có mấy năm, sao lại xảy ra nhiều chuyện đến thế?” giọng điệu sư phụ ra chiều bất lực, “Nếu không phải tiểu Ngũ và tiểu Lục hồi cốc nói cho ta nghe, ta còn không biết đầu đuôi thế nào nữa.”Nhị sư huynh nói “Sư phụ, người có muốn triệu đại sư huynh về không? Nếu người đến khuyên nhủ hắn…”“Tính tình của hắn, ai mà khuyên cho được.” sư phụ ngán ngẩm.“Sư phụ, người lúc nào cũng chỉ lo lắng cho đại sư huynh.”“Ta chỉ sợ thằng nhóc đó, sau này sẽ không có kết quả tốt… là tự tay nuôi lớn… lúc nào cũng… sớm biết thế này thì năm xưa đã không để hắn ra ngoài.” Sư phụ nói chuyện chốc chốc lại đứt quãng, hơi thở yếu ớt. Cả ngày hôm nay bị chúng đệ tử làm phiền không ngơi nghỉ, ắt phải mệt cửa sổ Tiểu Xuân cầm cái bình, mùi Đào hoa nhưỡng lâu năm xộc vào mũi, bắt đầu xây xẩm. Căn bản là nghe lén bên ngoài, nghe tới nghe lui, sư phụ cùng sư huynh bàn hết từ chuyện xuất cốc cho đến chuyện giang hồ hỗn loạn, lại quay về chuyện nếu thiên hạ biết được đại sư huynh xuất thân từ Thần tiên cốc, vậy nơi này cả trăm năm nay biệt lập với bên ngoài chẳng biết còn có thể yên ả được bao cái bình lên đổ vào miệng vài ngụm, nhìn bầu trời, mặt trăng đang từ một thành hai, lại từ hai thành bốn, hắn nhếch miệng cười vang. Rượu mới vào cổ họng, đã khiến người ta đứng không vững. Sư phụ à, Đào hoa nhưỡng này thật là lợi hại! Ôm nửa vò còn lại, cười rạng rỡ, Tiểu Xuân bò ra ngoài hoa viên, cẩn thận không phát ra tiếng động, để cho người trong phòng khỏi lo chuyện bị nghe lén.“Các ngươi đều đã lớn cả rồi, sư phụ quản nhiều như vậy cũng không cách nào… trong số các huynh đệ, khiến ta lo lắng nhất chính là đại sư huynh và bát sư đệ của các ngươi… Thạch Đầu xem ra quản không nổi… Tiểu Xuân tính khí thất thường dễ sinh sự… còn ở trong cốc là tốt rồi…”Lúc hắn đã rời khỏi sương phòng, tiếng thở dài của hai người đó như vẫn còn theo sau văng vẳng.“Chứ nếu ra khỏi cốc thì…”Cái tên sư huynh nhất nhất không về cốc kia, sư phụ cứ than ngắn thở dài nhất định là vì ngươi!Bên ngoài… tại sao đại sư huynh xuất cốc rồi, lại không chịu quay về?Hắn mấy năm nay thấy buồn bực ngứa ngáy trong lòng, cũng muốn ra ngoài, đại sư huynh nhất định cũng có cảm giác giống như hắn, nên mới lưu lại chốn phồn hoa kia mà không muốn về chứ sao!Trở về phòng, chậm rãi thưởng thức Đào hoa nhưỡng. Gương mặt tuấn mỹ, bởi vì men rượu mà ửng đỏ, nở nụ cười ngây ngốc, khóe mi vẽ thành đường cong như trăng lưỡi liềm mồng phụ than thở vì đại sư huynh, vậy không phải chỉ cần đem hắn về đây là ổn thỏa sao?Từ khi sống ở đây, chưa từng vì nơi này mà làm chuyện gì cả, nhị sư huynh thuyết phục không nổi đại sư huynh, nhưng nếu đổi lại là hắn thì sao? Như vậy, thứ nhất vừa có thể báo đáp tri ân dưỡng dục của sư phụ, thứ nhì còn có thể nhân cơ hội ra ngoài thưởng ngoạn, vậy cũng quá tốt rồi.“Quyết định như vậy đi!” Hắn đứng dậy, đặt vò rượu sang một bên, khăn gói quần áo và vật dụng hàng ngày, dược bình, nguyên bảo, bạc vụn. Thấy yên tâm rồi mới khoác lên lưng, thổi tắt đèn phòng mở cửa bước ra.“A, chút nữa quên mất tiêu!” hắn vừa bước ra lại vội vàng quay ngược trở lại, lấy Đào hoa nhưỡng còn thừa bó ngang lưng, lúc ấy mới bước ra ngoài không màng ngoái đầu sân, các sư huynh múa kiếm xong mệt mỏi lăn ra ngủ, Tiểu Xuân một mạch đi thẳng, giả như có kẻ nào lờ mờ tỉnh dậy cũng không thể ngăn càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, cuối cùng vận khinh công từ chốn mênh mông rừng núi chạy như bay. Đợi tới ngày mai mọi người tỉnh lại không tìm thấy hắn, chả biết còn gà bay chó sủa hỗn loạn tới cỡ bợm rượu này, cứ như vậy chạy một mạch, cùng lúc cười không như trời bắt đầu mưa xuống. Mà chung quanh, tựa như cũng chẳng hề tĩnh Xuân vừa lúc ngủ say, lại bị tiếng binh khí đánh thức, mở mắt ra, mưa phùn đang lất phất trước mặt. Phóng tầm nhìn ra xa hơn, cảnh tượng lạ lẫm trước mắt khiến hắn kinh ngạc phát hiện mình đang ở trong một căn miếu đổ nát, có lẽ từ lâu đã không được tu sửa, bụi bám một lớp dầy trên mặt bàn, còn có hơi đất bốc lên.“Đây là chỗ nào vậy?” Tiểu Xuân tự hỏi mình, cuối cùng hoàn toàn mù tịt, không hiểu tại sao mình ở trong căn miếu này, chẳng phải trước đó mới vừa chúc thọ sư phụ, cả nhà cùng ăn cơm với nhau sao?Nhìn toàn thân, từ trên xuống dưới, phát hiện chỉ có một nửa coi được, còn lại vừa bùn vừa cỏ, sao mà giống như mới vừa lăn lộn dưới đất quá? Bỗng nhiên tia chớp thần thánh bất thình lình nổ ra trong đầu, hắn “A” một tiếng, nhớ lại tất cả. Thừa lúc mọi người say khướt, hắn trộm Đào hoa nhưỡng uống… uống lấy uống để… uống tiếp… ờ… sau đó ra sao cũng chẳng nhớ nổi nữa…Như thế này chẳng phải đã ra khỏi thần tiên cốc rồi sao? Hắn ngẩn đánh nhau ngày càng rõ, như thể diễn ra ngay bên ngoài miếu vậy. Tiểu Xuân lưng đeo bọc hành lý, hăm hở lao ra ngoài hóng chuyện. Hai chân nhẹ nhàng nhảy lên cây, đạp lên tàng cây mà tiến, bộ cước ung dung thoải mái, thân ảnh linh hoạt, tựa như đây là việc thường ngày trăng mờ ảo trên đầu, trời hãy còn mưa nhẹ, coi như chút ánh trăng yếu ớt kia cũng đủ quý giá để giúp hắn nhìn thấu hỗn cảnh bên đến hơn mười người mặc đồ đen ở dưới đó, không biết trong người cả thảy có bao nhiêu vũ khí, búi tóc trên đầu còn dính máu, mà chắc chắn là máu của y nhân hình thành bức tường vây lấy một người, màu áo trắng nhẹ nhàng bay trong gió, lấm lem sắc đỏ. Chỉ có cán kiếm bạc trên tay không có lấy một tia máu, cho dù cắm vào ngực hắc y nhân thì vẫn không để lấm máu. Sạch sẽ quá mức rồi!Dựa theo vết máu, Tiểu Xuân biết người này đã trúng độc. Hắn xoa cằm, cứ thế này mà đánh tiếp, nếu không phải huyết khí vận chuyển chất độc công tim mà chết, thì cũng sẽ vì thiếu máu mà xuống gặp Diêm vương sớm nghĩ xem có nên cứu hay không, bạch y nhân nhận ra tiếng thở của Tiểu Xuân, ngẩng đầu lên, đôi mắt băng giá mặt đối mặt với thể tin nổi!Mỹ nhân! Là khuynh quốc khuynh thành đại mỹ nhân! Đôi mày tựa thanh sơn, mắt như sóng nước tung hoành, nhất kiếm múa lên như băng khởi sóng, kiếm phong lướt qua tựa thiên binh vạn mã, khí thế mạnh mẽ vẹn nhân, mỹ nhân à! Đẹp tới mức quai hàm hắn thiếu điều muốn rớt xuống, nước dãi chảy không là, Tiểu Xuân trong lúc ngẩn ngơ, vẫn chưa nhận ra. Đôi mắt kia tuy đẹp nhưng lại thiếu đi vẻ mềm mại, ngược lại còn đầy ý khinh thị, mục quang lạnh lẽo cô độc, một chút tình người cũng không có.“Đông Phương Vân Khuynh! Đừng tránh né nữa, mau chịu trói đi! Giáo chủ đã nói, bất luận sống chết thế nào cũng không cho ngươi thoát!” Hắc y nhân cười hắc ám.“Hừ!” Mỹ nhân khí phách ngang tàng, chỉ đáp lại một Xuân, thấy người đẹp mê hồn lướt mắt qua hắn không chút hứng thú, tiếp tục quay lại chiến đấu với hắc y nhân. Nhưng chỉ cần có thể, trong chớp mắt, đã quyết định làm sao có thể làm ngơ để mỹ nhân hương tiêu ngọc vẫn, người này quyết không thể chết!Lấy dược bình trong người ra, trăng thanh gió mát, tốt, bột phấn nương theo gió bay tới chỗ thế trận của đám hắc y nhân, còn hắn lầm bầm đếm trong miệng “Một, hai, ba…”Hắc y nhân phát hiện ra sự tồn tại của hắn, hét lớn “Đồ vô lại phương nào?”“Bốn, năm, sáu, bảy…” Tiểu Xuân đếm tiếp, sau bảy tiếng, mười mấy hắc y nhân lảo đảo thất bát, chỉ có tiểu mỹ nhân ở giữa vẫn còn gắng gượng chống kiếm chưa cười một tiếng, từ trên ngọn cây nhảy xuống, đá thủ lĩnh hắc y nhân một cái, làm gã trợn mắt lườm hắn.“Ngươi là ai? Cả gan đối đầu với Ô y giáo.”“Là ông nội ngươi! Ta sao lại không thể đối đầu với cái gì giáo cái gì y đó của các người chứ.” Tiểu xuân lắc lắc dược bình, cười đắc ý. Sản phẩm đặc chế bởi Triệu Tiểu Xuân “Thất bộ nhất định đảo hồ lý hồ đồ dược”. Vừa xuất ra, mười chín đã ngã cả mười tám, tiểu mỹ nhân xem ra công lực thâm hậu hơn đám hắc y nhân kia, nhất thời vẫn chưa ngã.“Ngươi…” hắc y nhân đuối sức, thiếu chút nói không thành nhân lạnh lùng nhìn hắn, Tiểu Xuân thu hồi dược bình tiến đến, muốn đỡ lấy người đẹp tên là Đông Phương Vân Khuynh gì đó. Không ngờ người kia nhất kiếm đâm tới, nhằm thẳng tử huyệt của Xuân đối với hành động đáng sợ, may mà mỹ nhân nội lực đã tiêu tán khá nhiều, chiêu này lực sát thương không lớn, liền nghiêng người đánh văng thanh kiếm, thuận tay dễ dàng chế trụ mạch môn của đối môn bị chế ngự không thể cử động, gương mặt lạnh lùng của Vân Khuynh hiện lên vẻ căm đứng trước mặt Vân Khuynh đầu xù tóc rối, y phục nhếch nhác đầy bùn đất. Chả biết là tên khất cái này ở đâu ra, mà bản lĩnh dụng mê dược quỷ dị mức ấy. Bị cái thứ này đụng vào, hắn toàn thân rùng mình nổi gai ốc.“Buông ra!” Vân Khuynh tởm lợm đến mức muốn qua khí mạch đối phương, lại thấy thần sắc kỳ quái, Tiểu Xuân cười một cái bày tỏ thiện ý, vội vàng buông tay lùi một Khuynh lúc này cũng không đỡ nổi “Thất bộ đảo” nữa, ngã xuống. Vừa chạm mặt xuống nền đất, lập tức cau mày. Bẩn chết được! Bụi bặm, lá cây, bùn đất cùng với nước hòa vào nhau mà loang lổ.“Cô nương, thân thể trúng kịch độc rồi!” Tiểu Xuân ngồi xổm xuống cách đó một khoảng, nhìn vào mắt đối phương “Mà lại còn bị thương nặng!”Cô nương? Cách xưng hô này khiến Vân Khuynh tức giận cực điểm, đưa tay vào trong ngực, cổ tay khẽ động, một loạt Mai hoa châm tinh xảo nhằm hướng Tiểu Xuân bắn hoảng sợ né tránh, nhưng vẫn trúng mấy phát vào tay.“Ai da! Đau quá đau quá!” Tiểu Xuân đau đớn kêu lên “Cô làm cái gì vậy?”Công lực bị rút cạn, mê dược phát tác, Vân Khuynh thậm chí nói cũng không nói nổi, chỉ nhìn Tiểu Xuân, ánh mắt lóe lên thái độ thù ngay lập tức hiểu ý, thảm thiết thanh minh “Ta chỉ muốn cứu cô, không có ác ý đâu!”Ánh trăng ôn thuận, bạc quang chậm rãi lan tỏa, Vân Khuynh vẫn không nói một câu nhìn lại Tiểu Xuân, ánh mắt vô tình, làm hắn phát thể tin lời gã nói. Một kẻ chưa từng gặp qua trong rừng, không đáng mới cùng hắc y nhân đả chiến, chất độc nãy giờ bị bức chế mạnh mẽ quay lại, tức khắc huyết khí dâng lên, từ cổ họng Vân Khuynh, một ngụm máu phun ra. Bắt đầu từ lồng ngực, cơn đau thấu xương nhanh chóng lan đến tứ chi, kiếm cũng không cầm nổi, buông rơi xuống đất, cả người co giật. Đau đến mức toàn thân run rẩy không kiềm chế Xuân thấy vậy điểm vào yếu huyệt toàn thân của Vân Khuynh, vẫn không ngưng được kịch độc ào ạt phát tới. Hắn vội vàng cởi bọc hành lý, lấy ra dược bình màu đỏ, một viên dược đỏ thẫm hiện ra, cầm lấy hàm dưới của Vân Khuynh bắt há miệng nuốt vào, lại đổ nước từ trong bình Đào hoa nhưỡng ra, mượn rượu để phục thuốc.“Cô không chống cự được lâu nữa đâu!” hắn kéo bọc hành lý ra trước ngực, để Vân Khuynh đang thiếp đi trên lưng.“Trước tiên rời khỏi chỗ này rồi hãy nói. Kẻ thù của cô đầy ở đây, ta ứng phó không lại. Nơi này không nên ở lâu, nếu có thêm một đám hắc y nhân nữa tới thì không xong, cứ phải mang cô đi đã!” Hắn cứ tự lầm bầm một hồi.“… tại sao…” viên thuốc cùng với mùi máu tươi cường liệt vào trong họng, cơn đau nhức đã dịu đi nhiều. Vân Khuynh mơ hồ khẽ hé miệng. Có phải hắn bị khùng không vậy, tên khất cái này thật muốn cứu hắn? Từ đằng sau đâm thêm mấy cái Mai hoa độc châm nữa.“Ta mà là cô, trước tiên sẽ vận khí bảo vệ tâm mạch. Dù sao ta cũng chỉ muốn cứu người, cô cũng nên ngoan ngoãn cho mọi việc dễ dàng. Lại còn, đừng có đánh lén nữa, ta đảm bảo sẽ trị thương cho cô, không giao vào tay bọn người kia. Cái ám khí đó…” Tiểu Xuân lau nước mắt “Con bà nó, đau muốn chết à…”Trong cốc ai cũng biết, Triệu Tiểu Xuân hắn cái gì cũng bỏ vào mồm, tận khổ là không thể ăn hết, cái gì cũng nhai, chỉ đau một nỗi không đủ sức nhai. Thân thể kiều nhục quý giá, đại để là câu tiền nhân hình dung về hắn, cũng vô cùng chính xác. Vậy mà lần đầu tiên xuất cốc, gặp được mỹ nhân dường này, hảo tâm muốn cứu, lại thành ra làm khổ chính mình.“Giết… giết chúng…” Vân Khuynh trong lúc hôn mê vẫn còn nhớ đã cùng đệ tử Ô y giáo quyết đấu suốt ba ngày ba Xuân quay đầu lại nhìn đám hắc y nhân, lặng người nói “Cô nương đòi hỏi cũng nhiều quá đó, ta không giết người.”“Giết!” Những kẻ đó, không được sống.“Không giết!” Tiểu Xuân dứt khoát, đạp bộ rời vác Vân Khuynh bất tỉnh nhân sự chạy băng băng hơn mươi dặm, thấy mình cũng muốn bất tỉnh luôn cho rồi, bèn ngừng lại nghỉ, đặt Vân Khuynh xuống. Mở hành lý, điều chế kim sáng dược, hắn liếc mắt nhìn qua mỹ nhân đang mê man.“Cô nương, mặc dù cô không nghe thấy, nhưng mà ta vẫn phải nói. Lát nữa ta cởi y phục của cô để bôi thuốc, chẳng qua là muốn cứu người, hoàn toàn không có ý trêu cợt, cô có tỉnh dậy cũng đừng dùng ám khí với ta nữa, ta đây da thịt mỏng manh, sợ đau lắm!”Nói xong nuốt nước miếng, bắt đầu bôi thuốc trên vết thương ở tay trước. Người này da thịt trắng trẻo hồng hào, sờ lên thấy mượt mà trơn nhẵn, sao mà yểu mệnh.“Không được không được, dừng ở đây thôi!”Tiểu Xuân lắc đầu, dẹp ý nghĩ vừa rồi qua một bên, nhanh chóng bôi thuốc lên miệng vết thương, tiếp theo vén vạt áo dính máu lên, gương mặt lập tức chuyển đỏ.“Tuy rằng người đẹp khiến nhân gia động lòng, nhưng mà máu chảy nhiều như vậy, không động đến tim nhưng vẫn nguy hiểm đến tính mạng… cứu người quan trọng, cứu người quan trọng… Triệu Tiểu Xuân, ngươi không được làm bậy!”Hắn chầm chậm kéo vạt áo trước, lộ ra áo lót, song lại cảm thấy kỳ quái như thiếu thiếu cái gì đó, thoáng ngẩn người, đầu óc trống rỗng. Hắn vất vả khôi phục lại thần trí, rồi nhìn vào bờ ngực bằng phẳng của đối phương, lại ngẩn người ra.“Là nam nhân…”Trước mắt tối đen lại, thiếu chút ngã lăn quay ra đất. “Đương nhiên không được!” Vân Khuynh ngay lập tức bác Xuân ngẩn người, bấy giờ mới nhớ ra tên này ưa sạch, ngay cả tắm gội cũng vừa mới tới lui đến ba lần, chăn nệm không mới thì không chịu dùng. Muốn bảo hắn nắm tay người khác thì có mà đợi rục xương, lại còn bảo một cô nương thanh lâu giúp hắn hạ hỏa, đích thực là làm khó người ta quá.“Giờ là lúc nào rồi, ngươi còn muốn tìm một thanh quan?” *“Thanh quan?” Vân Khuynh chưa từng nghe qua từ này, không hiểu ý Tiểu Xuân.“Không phải chứ, thanh quan cũng chưa nghe qua?” Tiểu Xuân ngạc nhiên cười, “Chẳng lẽ ngươi chưa từng biết qua chuyện trăng gió sao?”Ban đêm, tiếng nhạc vẫn không ngừng, đột nhiên dâm thanh truyền đến. Vân Khuynh nghe thấy nụ cười giả tạo của hắn, cũng không nói gì, chỉ giương mắt nhìn.“Kỳ thực không muốn gọi kỹ nữ cũng được, trung hòa xuân dược thì đơn giản thôi, ngươi chỉ cần tiết tinh là được.” Hắn lại cười ám muội, “Vậy để phòng lại cho ngươi tự xử, ta ra ngoài đi loanh quanh, lát nữa quay lại.”Tiểu Xuân nhìn Vân Khuynh tươi cười, con mắt cũng long lanh bóng gió, Vân Khuynh thấy ánh mắt dụ dỗ đó, trong lòng tự nhiên hỗn loạn.“Làm như thế nào?”“Cái gì làm như thế nào?” Tiểu Xuân nhìn hắn, không hiểu rõ.“Cái tiết tinh ngươi vừa nói.”“Y, không phải chứ, tiết tinh cũng không biết luôn?” Tiểu Xuân kinh ngạc, hắn không ngờ nổi cái kẻ trước mặt này về phương diện xyz lại ngu ngơ đến vậy, khó trách hắn cứ nhẫn nhịn, càng nhẫn nhịn càng làm nội thương trở nên nghiêm trọng.“Ta đúng là không hiểu, vậy thì làm sao?” vẻ mặt lạnh lùng của Vân Khuynh đỏ lên vì xuân dược. Hắn giống như đứa trẻ không hề có chút hiểu biết đang ngập ngừng, nghe không hiểu ý Tiểu Xuân, lại thêm ngọn lửa đang cháy bừng bừng bên dưới càng lúc càng phiền Xuân trông bộ dạng Vân Khuynh như vậy thật tình là không chịu được, muốn bỏ qua cho rồi, nhưng đã cứu thì cứu tới cùng, bản tính của hắn tới bây giờ là dự hồi lâu, Tiểu Xuân cắn môi, bắt lấy tay Vân Khuynh vừa bị hắn chạm vào thì cả người run lên, gương mặt lúng túng lại hơi khiếp sợ, thật khiến hắn chỉ còn biết buông một tiếng thở lần đầu tiên nhìn thấy người này, Tiểu Xuân đã biết là không có cách nào bỏ mặc được dắt Vân Khuynh tới cạnh giường, đẩy nằm xuống giường, đồng thời cúi người nói “Thu hồi ám khí lại, ta dạy ngươi.”Vân Khuynh gật đầu một Xuân cởi thắt lưng của Vân Khuynh, quần áo buông lỏng lộ ra áo lót bên trong. Hắn đưa tay vào trong khố, nhẹ nhàng nắm lấy thứ đã phát hỏa từ sớm.“Ngươi làm gì vậy?” Vân Khuynh giật sợ lại bị tấn công, Tiểu Xuân vội vàng rụt tay lại, quả nhiên Vân Khuynh thở ra một tiếng, cả người trụ lại.“An tâm, ta không làm gì ngươi!” Tiểu Xuân nói, nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ đang đỏ hồng kia, vừa cười hai tay đều bắt đầu đặt lên, khi thì xoa bóp, khi thì vuốt ve, càng sâu xuống dưới, Tiểu Xuân càng cẩn là lần đầu thay người khác làm chuyện này, xem ra cũng không thấy dị hợm cảm thấy mình không thể bỏ mặc người này, vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng lại ngu ngơ ấy, thật không có cách nào dời mắt đi. Bất luận thế nào cũng muốn vì hắn làm một điều gì đó, để cho hắn không còn phải giương vẻ mặt kia ra Khuynh thở dốc, càng lúc càng nhanh, thỉnh thoảng còn bật lên tiếng rên khẽ từ cổ họng. Hắn còn chưa quen với việc này, khoái cảm mạnh mẽ kéo tới, nhất thời kinh hoảng, lại dồn nội lực nén xuống.“Mỹ nhân à, sao lại như vậy nữa, chẳng phải đã bảo ngươi đừng áp chế sao, thế này sẽ lại thụ thương đấy!” Tiểu Xuân ngay lập tức nhận ra nội khí của Vân Khuynh dị động, liền vỗ nhẹ lên mặt hắn, gọi ý thức quay trở Khuynh mở mắt, chỉ nhìn thấy một tia sáng trên giường, là ánh sáng từ con ngươi đen lấp lánh của Tiểu lúc này, hoàn toàn bị nụ cười xuân thủy đó thu hút.“A, đừng có nhìn ta như vậy!” Tiểu Xuân da mặt mỏng, bị nhìn chăm chú như vậy, cũng thấy nóng mặt, liền lấy tay che mắt Vân Khuynh, ngăn cản cái nhìn đầy dục vọng cám dỗ của hắn.“Ngươi nói… ngươi tên là gì?” Vân Khuynh trong lúc động tình, khàn khàn hỏi.“Triệu Tiểu Xuân, ngươi cứ gọi Tiểu Xuân là được rồi, sư phụ sư huynh đều gọi ta như vậy.”“Tiểu Xuân…” Vân Khuynh lầm rầm niệm trong miệng.“Vậy còn ngươi, ta phải gọi ngươi là gì?” Tiểu Xuân đang vỗ về phân thân nóng bỏng của Vân Khuynh, cũng không ngừng nhẹ nhàng nắm bóp “Đông Phương?”Vân Khuynh có chút không vừa ý, hai chữ Đông Phương lại gợi nhớ tới đám hỗn trướng Ô y giáo, cũng gọi hắn như vậy.“Không thích?” Vật căng cứng trong tay hắn khẽ giật giật, vậy là sắp đến cực điểm “Vậy thì, gọi là Vân Khuynh?”Ngón cái Tiểu Xuân xoa nhẹ qua cái đỉnh hồng hồng, đầu ngón tay mân mê ấn xuống, mạnh mẽ kích thích làm Vân khuynh chút nữa thì nhảy dựng lên.“Ưm…”Âm thanh xuất ra, tựa như rên rỉ, lại vừa như chấp Khuynh cả người cứng đờ, toàn thân căng lên, cảm thấy bộ phận của mình trong tay Tiểu Xuân bắn ra chất lỏng ẩm ướt, phân thân liên tục co giật. Cảm giác tê dại cùng khoan khoái trước nay chưa từng thấy, lan ra bao phủ lấy từng thốn trên cơ thể, không cách nào tả trưa tỉnh dậy, Tiểu Xuân nhanh chóng chỉnh lại y phục. Nhìn gương mặt Vân Khuynh mệt mỏi nghỉ ngơi không dám đánh động, dặn dò một thị nhân để mắt đến Vân Khuynh trong phòng, sau đó chậm rãi xuống lúc đi còn nghe thấy tiếng ca múa từ mấy sương phòng khác vọng ra, trong đầu đột nhiên thoáng qua cảnh tượng ngày trước. Âm thanh trụy lạc quen thuộc cùng với mùi hương vương vất không tan khiến hắn thấy hoài niệm. Không nghĩ nhiều, hắn cười một tiếng, bỏ ra khỏi Tô tuyết nhớ sư phụ, năm hắn mười tuổi đã mang về Thần tiên đó mẹ hắn đắc tội với một tên trọng thần, đã mất rồi. Bản thân hắn bị trọng thương, một chân bước vào quỷ môn quan được sư phụ cứu về, nhận làm đệ tử, cho hắn có nhà ngói che đầu, cơm ăn ba bữa. Cũng từ lúc đó, hắn được mang tới thần tiên cốc, cùng các sư huynh ở đó đọan tuyệt với thế đường ngựa xe đông nghịt, tiếng người huyên náo, đi qua đi lại, thương lái cổ họng khỏe hô to đến mức hắn nhức cả đã lâu rồi chưa được thấy cảnh tượng náo nhiệt thế này. Ròng rã tám năm trời, chốn phồn hoa này, hắn rời xa đã tám năm rồi. Ngày hôm nay có thể gặp lại, cảm xúc trong lòng dứt khoát là không có bút nào tả dù sinh hoạt trong cốc rất tốt, cơm áo không phải lo, nhưng hắn vẫn nhớ cái nơi ầm ĩ huyên náo này. Hắn trước nay cũng không phải người lục căn thanh tịnh, càng không thể sánh bằng nhị sư huynh vô cầu vô dục đến mức có thể thanh đăng mộc ngư xuất gia gõ mõ. Hắn thích thế này hơn, sinh ra đã định chỉ làm người đứng trong cõi hồng tên ngốc cứ đứng cười ngây ngô, khiến cho người đi đường phải quay đầu lại nhìn, có mấy cô nương đi ngang qua, liếc trộm hắn một cái. Hắn gục gặc đầu hỏi thăm, nhưng lại làm họ đỏ bừng Xuân cười đắc ý, không nghĩ mình tài giỏi đến vậy. Lần này xuất cốc nói không chừng có thể mê hoặc hàng ngàn thiếu nữ, cướp mất trái tim của bách gia nữ nhân ấy chứ!Nhân tiện kiếm một nàng dâu về ra mắt sư phụ luôn ta? Hắn cười ta lơn tơn, đi dạo quanh Hàm Dương thoáng cái đã quá trưa, thấy đủ loại đủ kiểu trò vui, mua đủ thứ từ nhỏ đến lớn ôm đầy hai đủ ngắm đủ cho đến chiều tà, hắn mới ôm đống vật phẩm quay về Tô tuyết tuyết lâu bên ngoài treo đèn vải, hắn cũng lười không muốn khinh công nhảy lên nhảy xuống, cho nên đi thẳng vào cửa trước. Vậy mà chưa qua khỏi cửa, đụng phải tú bà phúc phúc thái thái, đứng không vững chút nữa thì văng ra ngoài, may mà được một cô nương vừa kịp đỡ lại.“Công tử cẩn thận!” Cô nương vừa đỡ hắn, liền sau đó áp người vào.“Đa tạ cô nương!” Tiểu Xuân cười, không bận tâm chuyện vừa rồi, ngay lập tức tách ra khỏi cô nương đó. Cả vạt áo cũng không để người ta kịp chạm vào.“Ai da ai da, Tư Đồ trang chủ hạ cố không kịp nghênh tiếp, ta thật đáng chết, trang chủ ngài rộng lượng bỏ quá cho!” Tú bà lớn tiếng Xuân nhìn theo hướng mắt của tú bà, thấy một thân hình nam tử cường tráng từ trên ngựa nhảy xuống. Tiểu tư dắt ngựa đi, tú bà ngay lập tức cười xán lạn như nhìn thấy kim sơn ngân Tư Đồ cao lớn khôi ngô, kiếm mi tinh mâu, hai mắt sáng ngời, động tác mạnh mẽ mà linh hoạt. Bên hông còn đeo song kiếm chạm trổ long phượng, bước đi hùng dũng như hổ, tựa hồ chỉ khí thế đó thôi cũng khiến người khác ngã lộn.“Liêu Tiễu gần đây sức khỏe ổn không?” Tư Đồ cầm một hộp nhân sâm và hồng tiên bái thiếp giao cho tú bà “Cái này là cho Liêu Tiễu, phiền chuyển lời, nói Tư Đồ muốn mời Liêu Tiễu cô nương quá phủ.”Tú bà mở ra xem thử, thấy đúng là loại sâm bách niên thượng hạng, nụ cười lại càng chói lóa “Nô gia tức khắc giao cái này cho Liêu Tiễu, Tư Đồ trang chủ xin chờ cho một lát!”Tú bà vừa đi khỏi, cả một đám ùa ra tiếp khách quý, châm trà rót nước đã ba người, lại thêm năm người bóp chân đấm lưng.“Đây là người thế nào vậy?” Tiểu Xuân hiếu kỳ.“Tư Đồ Vô Nhai, là Hàm Dương Lục Liễu Sơn Trang trang chủ.”Cô nương xinh đẹp đáng yêu đứng bên cạnh hắn trả lời, hết lần này tới lần khác cố ý đặt đôi tay ngọc ngà lên vai hắn, sờ mó. Tiểu Xuân trước nay chỉ thích trêu ghẹo người khác, không để người khác trêu ghẹo mình. Gặp cô nương thế này ngay lập tức giở hành vi đồi bại, hai người rờ qua rờ lại, lộ liễu ngay trong đại sảnh.“Lục liễu sơn trang?” Tiểu Xuân hỏi lại.“Lục liễu sơn trang ngài cũng không biết sao?” bàn tay mềm yếu như không xương lần mò lên thân thể Tiểu Xuân, mải mê chơi đùa, lại cười tình mà nói “Lục liễu sơn trang lớn mạnh cả trăm năm nay trong chốn võ lâm, là thiên hạ đệ nhất gia trang ai ai cũng phải biết. Tiểu công tử ngài ít ra ngoài đến vậy sao, trông ngài gương mặt trắng hồng da thịt mượt mà, cứ như là cả đời chưa từng ra nắng!”“Trời sinh vậy!” Tiểu Xuân chỉ nhẹ nhàng nghiêng người một cái đã hóa giải ma trảo của cô nương thực thứ mà Tiểu Xuân quan tâm hơn, chính là người mà thiên hạ đệ nhất trang trang chủ đến Tiễu mà tú bà nói, nhất định phải là danh kỹ của Tô tuyết lâu. Đã đến Tô tuyết lâu rồi, không nhìn qua đương gia một cái coi sao được ~Quyết xong, hắn chuyển toàn bộ cái đống lổng khổng kia cho tên sai vặt, nhờ tống hộ về phòng. Còn mình phi lên lầu, len lén theo sau tú bà, để coi người gọi là Liêu Tiễu đó, là người đẹp đến mức nào?Xuyên qua mấy cái hành lang dài, Tiểu Xuân theo tú bà tới một sương phòng yên tĩnh. Thừa lúc bà ta đẩy cửa vào, chỉ chớp mắt hắn cũng lẻn vào, ngay sau đó nhảy lên xà nhà. Thân ảnh lơ lửng, nhanh đến mức tú bà chỉ cảm thấy một trận gió lùa qua, lạnh người rụt cổ lại.“Liêu Tiễu à, Tư Đồ trang chủ lại đến tìm con!” Tú bà kéo giọng màn rũ xuống che khuất nửa gian phòng bên trong, một đôi thị nhân vén màn lên, lộ ra phía sau một lục y nữ tử đang gảy tử tay như nhu đề, tần thủ mày ngài, phảng phất mây trôi che ánh nguyệt, phiêu diêu như gió thổi tuyết rơi, làn mi khe khẽ mang bệnh sắc, nhỏ bé lại yếu ớt, lay động nhân Xuân nhìn đến ngu nhân a –Hắn sao lại may mắn như vậy, vừa xuất cốc lại được diện kiến đến hai mỹ nhân thiên tiên tuyệt nhân a –Tức thì nước dãi tràn lan, không kiềm chế được!Liêu Tiễu nhận lấy hộp gấm thiếp hồng, mở tấm thiếp lấy ra một mảnh giấy đỏ cùng ngân phiếu, gương mặt vốn xanh xao ốm yếu lại càng thêm ảo não.“Quá phủ sẽ đưa thêm mười vạn lượng… mười vạn lượng muốn ta đến Lục liễu sơn trang… hắn thế nào vẫn không từ bỏ ý định chuộc thân cho ta chứ…” Liêu Tiễu ho ra hai tiếng, tay buông hồng bà vừa nghe mười vạn lượng, hai mắt sáng ngời, giật lấy ngân phiếu cho ngay vào ngực, lại cười tươi như hoa mới nở “Hảo nữ nhi của ta, hảo Liêu Tiễu à, con quả nhiên là gặp được quý nhân! Đâu có dễ mà được Tư Đồ trang chủ chuộc thân cho chứ, đây là con có phúc đến mấy đời đó! Nương sẽ thay con làm khế hoa bán thân, chờ một chút, ta đưa Tư Đồ trang chủ qua đây!”Liêu Tiễu lại ho khan vài tiếng, không trả lời, liếc mắt nhìn mụ mập đó một cái, lại cúi đầu nhìn hộp gấm. Trong đầu hàng trăm chuyện khó nói, vẻ mặt sầu muộn lộ rõ, cau mày nhắm mắt, bị một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay, ngón tay thon dài án tại mạch môn.“Ngươi…” Liêu Tiễu giật mình kinh hãi, bên cạnh không biết từ lúc nào, một tuấn mỹ thiếu niên đang Xuân từ nãy giờ từ trên xà nhà nhìn Liêu Tiễu, phát hiện nàng bệnh cũng không nhẹ, lại không điều trị cẩn thận, cả người gầy gò ốm yếu tựa đóa hoa đang héo rũ. Thật là làm người ta đau lòng. Cho nên, chưa kịp suy nghĩ thì tay chân đã hành động, nhảy xuống bên khi xem xét kỹ lưỡng, Tiểu Xuân từ phía sau nghiêm mặt nói “Cô nương mạch phù nhưng lại yếu, huyết khí không thông, tà khí tràn phổi, gan lại sinh hỏa nóng bừng, tựa như uất ức thành bệnh, giống như tâm bệnh, gan úc ngoại cảm vậy!”“Dám hỏi công tử đây là…” Liêu Tiễu nén hoảng loạn hỏi.“Ai da, coi ta thế nào mà lại quên mất, thật là không phải!” Tiểu Xuân nói “Ta mới nãy cùng bảo mẫu vào đây, vốn chỉ là muốn xem thử mỹ nhân có thể khiến thiên hạ đệ nhất trang trang chủ đổ xiêu đổ vẹo. Sau đó thấy mỹ nhân nàng có vẻ như vướng bệnh đã lâu, nhất thời không nhịn được. Đường đột thế này, mong Liêu Tiễu cô nương nghìn vạn lần đừng trách cứ!”Tiểu Xuân bỗng mỉm cười “Theo ta thấy, Liêu Tiễu cô nương bệnh tuy không nặng, bất quá tới tới lui lui mãi không khỏi, khiến cô phải chịu khổ. Cô nương đã khám qua bao nhiêu đại phu rồi? Có phải là vẫn không có tác dụng? Nhưng mà không sao, hôm nay đã kiến ngộ Triệu Tiểu Xuân ta đây, bệnh trầm kha thế nào cũng sẽ trị khỏi tận gốc. Nói không phải khoa trương, thế gian này không có bệnh nào ta trị không được!”Tiểu Xuân tự ý lấy giấy bút, múa may trên bàn, không một chút ngó ngàng gì đến ánh mắt kinh ngạc bên Tiễu ở trong chốn phong trần bao năm nay, cũng không thấy qua bao nhiêu người có được bản lĩnh thế Tiểu Xuân hạ bút phóng khoáng ngỗ ngược, nét chữ hào hùng thoải mái, cũng đoán được tính cách con người. Lại thấy thần sắc tự nhiên không biểu lộ chút nào là khinh bạc, mới nhẹ nhõm thở phào một tiếng rồi cố cười. Vị huynh đệ này tuy đường đột xông vào, nhưng hẳn cũng không có ác ý.“Mỗi ngày một thang, liên tục mười bốn ngày mới thấy công hiệu, nhưng hiệu quả kéo dài đến hơn ba tháng. Chờ khi hết ho rồi, thì cũng không khác người bình thường.”Tiểu Xuân cầm toa thuốc còn chưa ráo mực đưa cho Liêu Tiễu, lúc này vẫn chưa hết ngạc nhiên.“Toa thuốc này của tiểu công tử, không phải tất cả đều là thảo dược bình thường sao?” Liêu Tiễu nghi hoặc hỏi.“Ta đoán với thân phận cô là Tô tuyết lâu danh kỹ, lại là người trong mộng của Lục liễu sơn trang trang chủ. Ma ma của cô nhất định không sợ nhọc công, nhân sâm, linh chi, hà thủ ô, đều có thể tìm về trị bệnh.”“Chính xác như vậy, hóa ra ngài đã thấy trước!” Liêu Tiễu bấy giờ mới hiểu dụng ý của Tiểu Xuân nói đến phục linh, tiên ba diệp trong toa thuốc.“Đúng vậy.” Tiểu Xuân cười nói “Thân thể cô nương suy nhược tới mức này, chính là do không chịu tẩm bổ. Mấy thứ vừa nói tính nóng dễ hút nước, cơ thể này đã không thể hủy hoại thêm được nữa, càng ăn sẽ càng tệ hơn thôi. Kỳ thực chỉ cần những thảo dược bình thường tính trung hay tính lạnh là tốt nhất, cứ từ từ điều trị không cần gấp. Bỏ mấy cái nhân sâm linh chi qua một bên, mấy ngày sau bệnh sẽ bắt đầu khởi sắc.”Liêu Tiễu thu hồi toa thuốc, cúi đầu cảm tạ “Bệnh của Liêu Tiễu có thể khỏi hẳn, nhất định sẽ hết lòng báo đáp tiểu công tử!”“Công tử thì công tử, tại sao còn cố ý thêm chữ “tiểu”?” Tiểu Xuân cười cười.“Triệu công tử tuổi còn trẻ đã hành tẩu giang hồ, người nhà không lo lắng sao?”“Người trong nhà đã sớm mất rồi!” Tiểu Xuân cười lơ tự nhiên nghĩ ra một chuyện, “Đúng rồi Liêu Tiễu cô nương, cô ở tại Tô tuyết lâu, quen biết chắc cũng nhiều, xin hỏi có từng nghe qua trên giang hồ có một người tên là Thạch Đầu?”“Thạch Đầu? Họ Thạch tên Đầu?” Liêu Tiễu hỏi lại.“Ai… không dấu gì, Thạch Đầu là nhũ danh của đại sư huynh ta, kỳ thực ta cũng không biết hắn tên thật là gì. Hắn ở tại giang hồ cũng khá lâu rồi, ta xuất môn vốn là đi tìm hắn, nhưng ngay cả hắn đang ở nơi nào ta cũng không rõ nữa!” Tiểu Xuân mường tượng lại gương mặt của đại sư huynh đó trong ngày thọ thần, sư phụ nghe ngũ sư huynh và lục sư huynh nói đại sư huynh ở bên ngoài đã gây ra chuyện lớn, vì thế tỏ ra không vui, không biết bây giờ ra sao. Đại sư huynh từ năm hắn mười hai tuổi đã rời cốc đi lang bạt, hắn ngay cả mặt mũi đại huynh mình cũng đã hoàn toàn quên phụ nhớ hắn như vậy, nếu có thể cùng hắn về cốc, nhất định người sẽ rất vui!“Nếu chỉ là nhũ danh, e rằng trên đời này người có nhũ danh như vậy nhiều không kể xiết!” Liêu Tiễu nói có vẻ áy náy “Nếu không biết tính danh, Liêu Tiễu kém cỏi, thực sự không giúp ngài được!”“Không hề gì, không hề gì, việc này cũng không cần gấp!” Kê toa cũng kê rồi, mỹ nhân cũng gặp rồi, Tiểu Xuân lúc này muốn từ biệt, lại tiện nhìn thấy hộp sâm quý, hai mắt chớp chớp, cười nói“Cô nương đã không cần tới đại bổ chi dược, hẳn nhiên nhân sâm này vô dụng rồi a!”“Triệu công tử nếu không chê, coi như đó là quà đáp lễ của Liêu Tiễu, xin ngài nhận lấy!” Liêu Tiễu không hề hẹp hòi, tiện tay đưa hộp sâm cho Tiểu Xuân.“Đa tạ!” Tiểu Xuân vui vẻ cầm lấy “Ta có một vị bằng hữu đang bị trọng thương, nhân sâm này đem nấu nước, cho hắn uống bổ khí bổ huyết một chút!”Bất thình lình, cửa phòng bị một chưởng đánh văng, thanh âm như hồng chung truyền đến. Tiểu Xuân quay lại, đúng lúc Tư Đồ Vô Nhai hầm hầm bước Đồ nén giận nói “Ta còn tưởng nàng thân thể không khỏe đang cần nghỉ ngơi, hóa ra là có khách!”Liêu Tiễu mặt hơi biến sắc, “Tư Đồ trang chủ cớ gì lại nói như vậy?”“Nàng lấy thứ ta tặng đưa cho hắn?” Tư Đồ thấy hộp gấm trong tay Tiểu Xuân, sắc mặt tối đen còn hơn con quạ, với tay toan đoạt Xuân ngay lập tức bỏ hộp gấm vào trong ngực, hai chân di động, khiến Tư Đồ đánh tay vào khoảng Xuân nói thẳng “Liêu Tiễu cô nương không dùng đến thì đem cho ta. Linh dược này không nên phung phí, giao cho ta là tốt nhất, ta đây ngay cả một cái rễ nhân sâm cũng không bỏ phí!”“Vị Triệu công tử này đến đây là khám bệnh cho ta, Tư Đồ trang chủ xin ngài tự trọng!” thấy hai người không hợp lời, chỉ sợ sẽ sinh ẩu đả, Liêu Tiễu vội nói.“Muốn ta tự trọng? Được, thứ này đã tặng nàng, muốn cho ai ta không quản!” Tư Đồ giận dữ thu tay về, lại nói “Khế bán thân của nàng ta đã cầm rồi, nơi này không cần phải lưu lại, mau theo ta về Lục liễu sơn trang!”Tư Đồ đi tới, không cần hỏi ý đã vươn tay ôm nàng vào lòng, khiến Liêu Tiễu sợ hãi hô lên “Buông ta ra!”“Võ lâm đại hội sắp diễn ra, ta không thể ngày ngày tới Tô tuyết lâu, chỉ có đem nàng về mới có thể chăm sóc tốt được.” Tư Đồ thái độ cương quyết, hoàn toàn không để ý tới Liêu Tiễu đang giãy Xuân nhìn thấy hành động cưỡng đoạt đó…ầy… là kỹ nữ…ây… là danh kỹ….Chuyện phát sinh trước mặt, hắn không nói hai lời liền nhảy tới chỗ Tư Đồ võ công không tệ, nhưng vừa phải tránh chiêu của Tiểu Xuân vừa phải chú ý đến người trong lòng ngực, không khỏi có phần vất Xuân qua vài chiêu khí tổn lộ vẻ mệt mỏi. Cả đêm qua giúp Vân Khuynh kềm chế độc phát, chân khí đã mất quá nửa, sau mười chiêu thì lảo đảo, nhận lấy một chưởng của Tư Đồ. “Binh!“, âm thanh gần như chấn tới tận cửa, thiếu chút nữa là cả người văng ra ngoài.“Triệu công tử!” Liêu Liễu hét lên. Truyện Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư nói về nhân vật chính là một lang băm nhưng anh lại bỏ nhà đi bụi, giữa đường thấy mỹ nhân gặp nạn liền sinh lòng tà tâm ra tay ứng cứu, nhưng mà, mỹ nhân hóa ra là nam nhân. Không thể ngờ lại là nam nhân, nhưng nam nhân cũng được, đẹp tựa nữa tử có khi còn khiến nữ tử phải ganh tỵ sắc đẹp của hắn cơ. Đã lỡ làm ơn rồi thì làm ơn đến cuối, cứu rồi thì cưu mang luôn vậy. Dù không đúng khẩu vị của anh lắm, nhưng có thể tạm chấp nhận được. Dưỡng "mỹ nhân" nhặt bên vệ đường này về để nung nấu ý định chiếm hữu. Người kia thì nhìn anh như kẻ quái thai, chống trả kịch liệt, nhưng rồi cũng phải khuất phục trước con người kỳ quái không có lý lẽ như anh. Liệu hắn có chấp nhận tình cảm của anh hay không? Liệu anh có cường bạo "mỹ nhân" mà lúc đầu đã mang tà tâm không? Vậy chuyện tình của hai người này sẽ đơm hoa kết trái hay tiến thẳng lên xa lộ ra sao? Kính mời quý vị cùng theo dõi. [Hỏng rồi! Mau đi gọi sư phụ, nói với sư phụ là thân thể Tiểu Xuân càng lúc càng cứng rồi, mời người nhanh nhanh tới đây châm cứu! Tiểu tam, ngươi đi chuẩn bị dược dục, nấu nước càng nóng càng tốt!] Một trận đùng đùng đoàng đoàn tới tấp vang lên.[Tiểu Xuân, Tiểu Xuân, ngươi nghe thấy nhị sư huynh gọi không? Cố chống cự, cố chống cự ngươi nghe thấy không! Đã cầm cự được lâu như vậy rồi, nhị sư huynh biết ngươi có thể, nhất định phải cố gắng lên!]Ý thức của Tiểu Xuân đang trong cơn mơ mơ màng màng, nửa mê nửa tỉnh chỉ cảm thấy bên tai mình sao mà ồn muốn chết, còn có người không ngừng tát vào mặt muốn hắn dậy. Thế nhưng hắn toàn thân thượng hạ lúc này một chút chút khí lực cũng không có, mệt rũ rượi mà ngay cả một ngón tay út cũng không nhúc nhích được. Vừa đuối lại vừa mỏi, ý thức có quay về mấy lần, lại phiêu’ mất mấy lần, có nỗ lực thế nào chăng nữa, cũng khó lòng ép được chính mình tỉnh táo lại.[Không sao rồi… mạch đập tuy nhỏ nghe không ra… nhưng thủy chung là vẫn có…] đột nhiên lại nghe phịch’ một tiếng.[Sư phụ!][Sư phụ lại xỉu rồi!][Mau đưa sư phụ vào trong nghỉ ngơi!]Hắn không rõ chính mình xảy ra chuyện gì, sao lại mệt đến mức như vậy, càng không hiểu mấy người chung quanh làm cái gì mà ầm ĩ, sao không để hắn yên ổn ngủ một cần phải ngủ, tinh thần khôi phục, liền khỏe lại thôi a…Hiện tại quả thực quá mệt… quá mệt đi…Ý thức trôi dần, hắn lại lần nữa rơi vào mộng mị vừa đen vừa tối…~~Rất mệt rất mệt…Rất đói rất đói…Lại còn rất buồn rất buồn…Tiểu Xuân chậm rãi nhúc nhích mi mắt, từ từ mở chạp từ trên giường bò xuống, cái đầu trống rỗng trì trệ, toàn thân cứng đờ đau nhức, thở dài một hơi, xuống giường, đẩy cửa, bước ra ngoài. chuẩn bị đi vệ sinh =Nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, Tiểu Xuân cảm thấy nghi tuyết đập vào mặt, hắn rợn người rụt cổ lại, trước mắt mênh mông một mảng, lấy hàng rào trúc làm biên, bên trong rào trúc vườn thuốc hai bên bị tuyết trắng che phủ, bên ngoài rào trúc, rừng trúc cũng tương tự bị tuyết trắng bao trùm, tuyết rơi ngập trời, hồ đồ cả ý đầu, tiểu trúc dựng lên bằng trúc vẫn là cách bố trí mà hắn vô cùng quen thuộc, bàn ghế cửa sổ, trường lang rào trúc, không có cái nào khiến hắn nhận không là, mơ hồ vẫn cảm thấy có gì không đạc của hắn vẫn còn đây, phòng ốc cũng cùng một cảnh như trước khi hắn ra ngoài, thế nhưng bàn ghế tựa như đều là hàng mới, làm ra chưa được bao chuyện quan trọng nhất là, hắn về cốc từ bao giờ chính hắn còn không nhớ? Lẽ nào lại uống nữa? Cho nên một mình chạy về đây, mà quên sạch mọi chuyện?[Mặc kệ đi!] Tiểu Xuân cau mày quyết định. Hắn hiện tại rất là buồn, đi tìm mao xí giải quyết đã rồi nói đầu chạy qua trường lang, hai đùi kẹp thật chặt, đi đứng vô cùng khổ sở [Thật là, rốt cuộc đã ngủ bao lâu, sao lại ứ đến mức này chứ?]Đôi chân trần vì tìm không ra giày mà đi in dấu lên trên hành lanh trúc phủ tuyết, lại một lần nữa kỳ quái, miền cực nam này trước nay làm gì có tuyết rơi, Thần tiên cốc thế nào lại lạnh như gian có chút tối tăm, tiểu tam lần lượt đốt từng ngọn đèn trên hành lang, Tiểu Xuân đi ngang qua người hắn, dụi dụi mắt uể oải hê một tiếng [Tam sư huynh vãn thượng hảo.] good evening, tiếp đó đi thẳng về hướng mao tam tay cầm mồi lửa đứng ngây một lúc, nhìn theo bóng lưng Tiểu Xuân, giật mình tỉnh lại, hốt hoảng gào lên [Sư phụ… sư phụ… Tiểu Xuân tỉnh rồi… hắn tỉnh lại rồi…]A nhị từ phòng riêng của mình xông ra trước, đi theo tiếng gọi tìm đến chỗ tiểu tam chỉ về phía Tiểu Xuân đi qua không ngừng hô hoán [Nhị sư huynh, Tiểu Xuân tỉnh rồi, hắn xuống giường đi bộ kìa! Thật đó thật đó, đệ mới nãy thấy hắn đi qua chỗ này!]Tiểu Xuân bước vào mao xí, lọc cọc vừa ngồi giải quyết sự buồn vừa ngáp ngủ, không biết làm sao bên ngoài cứ lao nhao hết cả lên, một lúc lâu sau hắn mới kéo khố đứng dậy đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy cả đoàn người vây quanh bên ngoài mao xí nhìn hắn, ánh mắt thiết tha vẻ mặt kích động.[Ầy… sư phụ, nhị sư huynh, tam sư huynh, ngũ sư huynh, lục sư huynh!] Tiểu Xuân ngây người cúi đầu điểm danh vấn an từng người phụ chỉ mặc một chiếc áo lót phong phanh, nước mắt giàn giụa nhào vào ôm chặt cứng lấy Tiểu sư huynh đứng phía sau sư phụ, trên mặt vui buồn đan xen, mà toàn bộ hầu như đều ăn mặt lếch thếch lôi thôi, giống như đang cơn ngủ, mà vội vã chạy ra đây.[Sư phụ…] Tiểu Xuân chớp mắt, không hiểu là đang có chuyện gì.[Ngươi cuối cùng cũng tỉnh, sư phụ đợi ngươi tỉnh đợi biết bao cực khổ! Thằng nhóc nhà ngươi, thật rõ là muốn làm cho sư phụ lo lắng đến chết a!] Sư phụ nghẹn ngào sư huynh bước đến gần hơn, lấy ngoại y trên người mình khoác lên cho sư phụ [Trời lạnh như vậy, sư phụ cẩn thận. Tiểu Xuân cũng mới tỉnh, thân thể còn yếu, cùng vào trong nói chuyện đi!]Vào trong rồi, Tiểu Xuân vẫn mang gương mặt đầy nghi hoặc. Sư phụ ngồi trên ghế chủ vị của đại sảnh, kéo Tiểu Xuân ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận thay hắn xem mạch.[Đệ quay về thế nào?] Tiểu Xuân hỏi a tam nghe xong lời này, nhớ lại lúc mang hắn về cảm giác như người đã chết, mắt lại đỏ hồng, dùng nắm đấm gõ lên đầu hắn một phát [Là ta ôm ngươi về!][Tam sư huynh, đau a!] Tiểu Xuân ôm đầu phụ lập tức bênh vực [Tiểu tam, không được đánh vào đầu!][Vậy phải đánh đ*t!] Tiểu ngũ tiểu lục đồng thanh nói.[Ai… có ai đó hảo tâm kể lại mọi chuyện rõ ràng chút được không?] Tiểu Xuân nói [Tới cùng là xảy ra chuyện gì? Mọi người ai nấy đều cổ cổ quái quái, làm ta cũng muốn quay cuồng!]A nhị hai tay khoanh trước ngực đứng bên cạnh sư phụ mím môi, mắt cũng ửng hồng [Ngươi quên rồi sao? Ngươi đem tâm khiếu linh huyết cho người ta, sau đó còn bị đánh xuống vách núi vạn trượng, rơi vào lòng sông!][Tâm khiếu linh huyết?] Tiểu Xuân sửng sốt [Ta bị đánh xuống vách đá…]A nhị nói tới những chuyện này, ký ức chôn sâu dưới tận cùng đột ngột trào lên ồ ạt, quay về trong đầu hắn. Tiểu Xuân cảm thấy đầu đau dữ dội, nhịn không nổi phải bóp trán cau mày.[Đám tiểu nhị mang ngươi về đây, ngươi đã thành một cái thi thể lạnh băng băng.] Sư phụ rầu rĩ nhắc lại [Ngươi không hiểu được lúc đó, sư phụ cùng các sư huynh thấy ngươi động cũng không động, hơi thở không còn, tâm đều muốn tan nát. Sau đó, bọn ta vốn muốn đem ngươi đi chôn, lại bởi vì có một bằng hữu của ngươi chạy tới làm loạn, bọn ta mới mang ngươi rời khỏi Thần tiên cốc. Sau đó trên đường đi tiểu tam phát hiện tóc trên đầu ngươi hóa bạch, mà thân thể vẫn còn mềm, ta mới phát hiện ngươi vẫn còn chút mạch đập yếu ớt. Còn may, còn may ông trời chú định, mạng của ngươi còn chưa dứt. Đầu trâu mặt ngựa dắt ngươi đi mấy lần cũng không đắt được, những ngày đó sư phụ thật là lo lắng muốn chết…][Xú tiểu tử nhà ngươi thật thích hành hạ người khác, chết cũng không chết phứt cho rồi!] Tiểu tam đột nhiên khóc rống [Lúc đó đám sư huynh bọn ta luân phiên chăm sóc ngươi, suốt ngày suốt đêm, ngay cả sư phụ cũng cực khổ ba ngày thì hết hai ngày phê phê!][Ta biết sai rồi… tam sư huynh đừng có khóc a…] Tiểu Xuân cười gượng, vội vàng đứng dậy định an ủi tam sư huynh nhà hắn, không ngờ đứng dậy quá đột ngột, cảm thấy một trận tối tăm mặt mũi, váng đầu hoa mắt ngã lăn ra tam vội đỡ lấy hắn, ấn hắn trở lại ghế ngồi, giận dữ mắng [Thân thể ngươi còn chưa khỏe, ngồi yên cho ta!][Đúng rồi, là ai chạy tới Thần tiên cốc làm loạn?] Tiểu Xuân ôm đầu hỏi.[Đoan vương.] Tiểu ngũ tiểu lục lại đồng thanh.[Vân Khuynh?!] Tiểu Xuân vừa nghe nhắc đến Vân Khuynh, lập tức lại đứng bật dậy [Hắn không sao hả? Ngày đó tại vách núi để đại sư huynh mang hắn đi rồi không phải sao? Hắn một mình xông vào Thần tiên cốc? Mọi người thấy hắn lúc đó có khỏe không? Có chỗ nào không ổn không? Hắn đi rồi chưa? Hay vẫn còn ở Thần tiên cốc?]Bởi vì lo cho Vân Khuynh, Tiểu Xuân bắn ra một tràng liên tiếp không nghỉ. Kết quả lại được thêm một trận khí huyết chạy loạn váng đầu hoa mắt, suýt nữa ngã ra tam lại vội vàng giữ lấy cái tên bát sư đệ này, tức giận nói [Còn lo cho người khác, ngươi lo cho cái thân ngươi trước có được không?][Không phải đâu… Vân Khuynh hắn, ta sợ hắn có chuyện, hắn trúng độc không nhẹ, đại sư huynh còn muốn lấy mạng hắn…] Tiểu Xuân nắm chặt vào vạt áo tiểu tam, đứt quãng nói [Huống hồ hắn nhìn thấy bộ dạng của ta lúc đó, nếu hắn thật cho rằng ta đã chết… vậy, vậy ta phải lập tức quay lại tìm hắn mới được…][…] a nhị trầm ngâm hồi lâu, mới từ từ nói [Tiểu Xuân, ngươi biết mình hôn mê bao lâu rồi không?][Ưm?] Tiểu Xuân khó khăn ngẩng đầu lên, có chút ngơ ngác nhìn a nhị.[Tròn hai năm rưỡi.] A nhị Xuân nhìn nhị sư huynh của hắn, lẩm bẩm [Hai năm rưỡi… làm sao có thể…][Đoan vương hiện nay rất tốt, đại sư huynh cũng rất tốt, mà cả hai bọn họ đều không biết ngươi còn đương thế, tự nhiên ngươi cũng không cần phải đi tìm bọn họ.] Sắc mặt a nhị ngưng trọng [Bởi vì ngươi, Thần tiên cốc trước nay không màng thế sự suýt chút nữa thì lộ tăm hơi. Cũng đừng quên, ngoại trừ ngươi, còn có sư phụ cũng là dược nhân, nếu như ngươi gây chuyện, làm liên lụy đến sư phụ thì phải thế nào? Ngươi nghe cho kỹ đây, từ hôm nay trở đi ở lại trong cốc không được phép bước chân vào giang hồ một bước, bằng không, sau này đừng gọi ta là nhị sư huynh!]Tiểu Xuân nhìn nhị sư huynh bộ dạng ý ta đã quyết, lại quay đầu nhìn sư phụ hắn đầy chờ phụ chỉ xoa đầu hắn, thở dài nói [Sư phụ đi sắc thuốc cho ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời nhị sư huynh, hắn đều là vì nghĩ cho ngươi.][Đệ tử biết…] Tiểu Xuân ấp úng nói [Đệ tử biết…]Chỉ là… Vân Khuynh…~~Tiểu Xuân không biết khi mình vừa ngủ một giấc, hai năm rưỡi đã trôi qua. Bên ngoài đã thành thế nào, Vân Khuynh không biết đã ra sao, hắn ưu tâm, nhưng không thể làm trái mệnh lệnh của sư phụ cùng các sư huynh, chỉ có thể ngoan ngoãn lưu lại trong đó, hắn dính cứng lấy ngũ sư huynh cùng lục sư huynh, hai cái loa có khả năng cập nhật siêu việt nhất, để hỏi thăm tin tức bên lục sư huynh đem những gì biết được đều phóng hết ra, một là hai năm rưỡi trước Ô y giáo càn quét võ lâm, nhất thống giang hồ, hiện tại thế lực đã đủ sức đối trọng với triều đình. Hai là Lục liễu sơn trang cùng bát đại phái đã bị diệt tuyệt, nghe đâu là do Đoan vương làm. Ba là thập tứ vương gia Ninh vương đăng cơ, đại xá thiên có, thì ra Thần tiên cốc đã không còn an toàn, chọ nên bọn họ mới từ phương nam dọn lên phương bắc. Nơi này tuy vẫn gọi là Thần tiên cốc, cũng không phải là nơi bọn họ từng lớn rã hơn tháng trời, Tiểu Xuân nghe mấy chuyện này, mệt, lên giường là ngủ, lâu lâu lại cùng các sư huynh nói nói cười cười tám nhảm, hoặc giả nhảy vào dược phòng nghịch thuốc, còn lại chả làm Khuynh vẫn không có gì khác, sư phụ cho hắn đôi chút bách ưu giải, giúp hắn yên ổn sống cạnh đại sư huynh có thêm một người, mà người đó là Tiểu Liễu hắn từng nghe chính miệng sư huynh nói Tiểu Liễu thì ra lại chính là Liêu Tiễu, Liễu Liêu Tiễu, là nữ nhi của công bộ thượng thư trước kia, đối tượng hứa hôn của đại sư huynh hồi y mười sáu tuổi. công bộ thượng thư là đối tượng hứa hôn, theo cách hiểu thứ hai”DVậy cũng khó trách cái ngày đó Tư Đồ lạn nhân thành thân Ô y giáo lại chủ động xông tới cướp vợ phá nhà, cái người như đại sư huynh a, thứ đã cho là của mình thì làm sao có chuyện dễ dàng buông tay, đáng đời vô gian cứ thế trôi từng ngày lại từng ngày, hắn cũng ngày lại ngày ở trong Thần tiên cốc tĩnh dưỡng thân cũng nghiêm túc tự kiểm lần này ra ngoài đã gây không ít chuyện, tình hình xem có vẻ bình lặng, kỳ thật chẳng bình lặng, ma giáo cùng triều đình hai thế lực này vạn nhất chỉ cần mất cân bằng một chút, nhất định lại thêm một trận sinh linh đồ sư huynh không cho phép hắn ra ngoài cũng đúng, đại sư huynh khẳng định là ghi nhớ di ngôn’ của hắn, mấy năm nay không hề tìm cớ gây chuyện với Vân Khuynh, Vân Khuynh hẳn là cũng nghe được lời của hắn, không hề động thủ với đại sư huynh. Nếu như hắn cứ như vậy tùy tiện ra mặt, xảy ra sơ suất, hai người kia chắc chắn lại bắt đầu gấu là, hắn cái gì cũng đều hiểu, thế nhưng không thể từ bỏ nhung nhung nhớ nhớ tiểu mỹ nhân trong sư huynh đã nói qua chuyện Vân Khuynh ở trước thi thể của hắn rút kiếm tự vẫn, hắn nghe rồi, lồng ngực đau thắt, yêu thương cùng luyến tiếc từ tận đáy lòng chậm rãi trào làm sao có thể để cho Vân Khuynh chịu đựng cảm giác khổ sở này, chịu đửng đau đớn này. Người đó nghĩ rằng đã mất đi hắn, mấy năm nay làm sao sống qua? Tiểu Xuân càng nghĩ đến, càng cảm thấy mình thật sự là cái thứ hỗn trướng gì không nên hại Vân Khuynh chịu khổ mới đúng.~~Một đêm nọ, tuyết to gió lớn, không trăng không sao, Tiểu Xuân mặc lên người một bộ trường y, quyết tâm lén lút bỏ nhà đi bụi lần biết rõ sư phụ cùng các sư huynh đối với hắn rất tốt, thế nhưng không sao quên được người mà hiện nay có thể đang vì hắn mà ôm lấy khổ sở dày thương do tự tay hắn chơi trội đâm dao vào, tới nay đã nhạt đi chỉ còn lại một vết mờ mờ, có lẽ không lâu sau nữa sẽ biến mất. Hắn có thể làm như chuyện gì cũng chưa có, từ nay yên phận sống trong Thần tiên cốc hưởng thụ những năm cuối Vân Khuynh thì không thể như vậy, Vân Khuynh chỉ biết nhung nhớ không thôi, cho đến chết. Tiểu Xuân tự mình cũng hiểu rõ chuyện có thể thương tổn chính mình, nhưng không thể tổn thương Vân Khuynh, cho nên hắn phải tìm Vân Khuynh, để Vân Khuynh biết hắn vẫn còn sống tốt, để Vân Khuynh an về sư phụ với các sư huynh, chỉ có nước cứ làm đi rồi quay về tạ Xuân đẩy cửa bước ra ngoài, chiếc ủng ngập sâu vào nền đầu, đèn lồng treo trên trường lang lắc lư, mọi người có thể còn đang ngủ say. Qua được một cửa sinh tử, từ Quỷ môn quan quay ngược về đây, hắn cũng không muốn lại để cho người quanh mình thêm đau lòng, lần này xuất cốc, nhất định phải tự giữ mình thật sự cẩn thận, sau đó mạnh khỏe quay trong lòng thầm nghĩ [Ta đi rồi lại về, rất nhanh thôi!] Sau đó xoay người, đối mặt với gió tuyết đi về phía rừng Xuân bước đi trong tuyết mới vừa nửa khắc, chợt nghe thấy trong rừng có gì đó dị động, vừa ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy tam sư huynh đang dựa vào thân trúc xanh, tựa như đang lăm le chờ sẵn.[Tam sư huynh…] Tiểu Xuân ấp úng, giọng nói lẫn trong gió tuyết vẫn nghe ra có chút lí nhí.[Nhị sư huynh nói quả không sai, tên tiểu tử nhà ngươi nhất định không an phận, sẽ tìm cách chạy ra ngoài!] Tiểu tam hầm hè.[Đệ chỉ muốn ra ngoài thăm một bằng hữu, sẽ lập tức quay về mà!] Tiểu Xuân cười bồi.[Tam sư huynh không phải là không muốn giúp ngươi, nhưng nhị sư huynh đã nói, vô luận thế nào cũng phải ngăn ngươi lại.] Tiểu tam rút ra binh khí của mình [Chỉ cần ngươi đánh thắng ta, đi đâu cũng được!][Ta làm sao đánh thắng tam sư huynh!] Tiểu Xuân cười khổ [Sư đệ ngươi trước đó bị thương thiếu chút mất mạng, nghỉ ngơi mới có hơn một tháng nội lực bất quá cũng chỉ khôi phục lại một thành, sư huynh ngươi chỉ cần một cái đầu ngón tay là đánh ngã ta rồi!][Được, đừng nói sư huynh ức hiếp ngươi, chúng ta không dùng nội lực, dựa vào chiêu thức định thắng thua!] Tiểu tam đầy hào khí.[Thật không?] Hai mắt Tiểu Xuân đột nhiên lập lòe tỏa sáng.[Thật đến mức không thể thật hơn!] Tiểu tam nói, tên sư đệ này của hắn từ nhỏ đã không ham luyện võ, trước đây vốn chỉ dựa vào nội lực mà khiến hắn choáng váng, nhưng bỏ đi nội lực, xem hắn chỉ cón ba cái công phu mèo quào, tiểu tam một chút cũng không sợ mình bại dưới tay tên xú tiểu tử này.[Vậy được, sư huynh tiếp chiêu!] Tiểu Xuân rút kiếm, lập tức xông mươi chiêu sau.[……] tiểu tam trầm mặc, nhìn kiếm của mình bị đánh văng xuống tuyết, có thể nói là thua sặc gạch.[Sư huynh đã nương tay!] Tiểu Xuân chắp tay vái chào, vội vàng chạy trận đối địch, tối kỵ khinh địch, tiểu tam làm sao ngờ những ngày hắn ở bên ngoài trải qua bao nhiêu là đao quang kiếm ảnh, sinh tử nằm ngay trên mũi đao, võ nghệ không muốn tiến bộ cũng khó, sư huynh còn cho hắn vẫn là tên bát sư đệ ngày nào chỉ biết vùi đầu vào thảo dược, thua cũng đúng Xuân mới chạy không bao lâu, đột nhiên hai luồng roi vun vút quật xuống luân phiên, đua nhau tiến tới, hắn vội vàng lui về sau mấy bước, ai oán hô lên [Ngũ sư huynh lục sư huynh, cả hai người cũng làm khó ta a!][Vô phương, nhị sư huynh hạ lệnh, bọn ta chỉ biết tuân lệnh!] Hai bóng người từ phía sau xuất hiện, vọt lên trước mặt Tiểu Xuân, vẻ mặt bất đắc dĩ.[Một người đã đủ khó rồi… còn ra một lần cả cặp…] Tiểu Xuân lải nhải oán ngũ tiểu lục nhìn nhau một cái, lại nói [Bọn ta hiển nhiên cũng như tam sư huynh, không dùng nội lực đánh ngươi. Sư huynh nhất định phải nhường sư đệ, không thể ức hiếp sư đệ, đây là lời sư phụ!]Tiểu Xuân cảm động nước mắt nước mũi tuôn rơi, dang hai tay xông tới hai vị sư huynh, vừa khóc vừa rên [Sư huynh… hai người đối với Tiểu Xuân thật tốt, trước để ta ôm cái đã!]Tiểu ngũ tiểu lục ngơ ngác, cũng đành dang tay định ôm lấy Tiểu Xuân, không ngờ chỉ mới chạm vào, Tiểu Xuân lập tức tay phải tay trái vung ra một ngón tay điểm vào ma huyệt * của họ, trong lúc chưa kịp đề phòng đã bị một thành công lực còn lại của Tiểu Xuân chấn đến đầu vựng mắt hoa toàn thân hư nhuyễn.* Ma huyệt ở cổ tay hoặc dưới khuỷu tay, chỗ mà hồi còn đi học các bạn trẻ hay nghiến răng nghiến lợi bấm vào rồi cười rạng rỡ hỏi “Tê không?”, đau bỏ bà ^”^Roi trong tay còn đang vung lên rốt cuộc lại thành tự trói chính mình, sau đó chỉ còn biết trơ mắt nhìn tên tiểu tử thúi kia vênh váo lon ton vừa nhảy vừa hát, chạy nhanh ra ngoài.[……] hai người im lặng hồi lâu, mới nói [Trúng kế rồi…]Mấy năm không nói chuyện tay chân với nhau, bọn họ dường như đã quên mất, tên tử tiểu tử này trước nay chỉ thích dùng âm Xuân sau đó cắm đầu cắm cổ mà chạy… thế nhưng…Ý trời đã định, có chạy cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của nhân vật lợi hại nhất Thần tiên cốc.[Nhị sư huynh thật là sớm a, trời còn chưa sáng, ngài đã ra đây luyện công sao?] Mà tận đáy lòng hắn lập tức đã hiện lên ba chữ Đánh không lại!’Đánh không lại, tuyệt đối đánh không lại! Nhị sư huynh này cả võ công kiếm thuật đều cao hơn hắn, hơn nữa lại còn là loại người nói một là một tuyệt đối không biết đùa. Tiểu Xuân thầm kêu hỏng bét, trên mặt vẫn là cố nặn ra một nụ nhị dựa người vào khối đá Vượt qua là chết’, lạnh lùng quan sát Tiểu Xuân, nhìn đến mức hắn cũng cảm thấy da đầu ngứa ngáy. Bốn chữ Vượt qua là chết’ trên bia đá từ lúc nào cư nhiên lại không còn hướng ra ngoài, mà trở thành hướng vào trong như vậy?[Cả tiểu tam tiểu ngũ tiểu lục cũng dám đánh, ngươi lần này thật sư không muốn nghe lời?] A nhị hỏi.[Ai, đệ đi chút lại về thôi mà, nhị sư huynh châm chước cho lần này đi!] Tiểu Xuân vẫy vẫy kiếm, cười nói [Đệ cũng hiểu nguyên tắc là dược nhân không được phép tùy tiện chay lung tung, càng biết rõ sự quan trọng của Thần tiên cốc và an nguy của sư phụ. Bất quá vô luận xảy ra chuyện gì, đệ cũng sẽ không liên lụy Thần tiên cốc, nhị sư huynh yên tâm đi mà!][Người ta không yên tâm nhất chính là ngươi!] A nhị nói [Ta cũng không hy vọng ngươi bay nhảy bên ngoài, còn biết quay đầu trở lại!][Không mà, lần này tuyệt đối sẽ không mà!] Tiểu Xuân dùng ánh mắt vô cùng thành khẩn nhìn nhị sư huynh của hắn, nói năng hùng hồn.[Ngươi…] a nhị khí tuyệt, không hiểu được nên khuyên bảo tên tiểu sư đệ này thế nào nữa.[Nhị sư huynh, cho đệ đi đi ~] Tiểu Xuân van nài [Đệ xin thề lần này ra ngoài, tuyệt đối sẽ không nói năng bậy bạ, cũng sẽ không đi làm chuyện rỗi hơi, đại sư huynh muốn làm cái gì thì mặc kệ hắn, đệ không quan tâm nữa, không quan tâm chuyện gì hết, thiệt mừ! Sư huynh cho đệ đi thăm Vân Khuynh một chút thôi, bằng không đệ cũng không cách nào yên lòng!]A nhị lặng nhìn Tiểu Xuân, lát sau mới nói [Ngươi có hiểu được hay không lúc này thế cục phi thường hiểm ác?]Tiểu Xuân gật đầu.[Có hiểu được hay không bên cạnh Đoan vương đầy rẫy nguy hiểm, ngươi đi tìm hắn, cũng chính là đưa mình vào miệng hổ?]Tiểu Xuân lại gật đầu.[Như vậy, nói thử một lý do có thể thuyết phục ta cho ngươi xuất cốc, ta sẽ cho ngươi đi!] A nhị Xuân không chút do dự, dõng dạc cất tiếng [Cũng như nhị sư huynh hạ quyết tâm cả đời này muốn chăm sóc sư phụ, bảo vệ Thần tiên cốc, đệ bây giờ cũng có người đệ muốn bảo vệ, phải quay lại nhìn hắn một cái mới yên. Đệ không muốn thấy hắn đau khổ, cũng như nhị sư huynh sẽ không cho phép sư phụ ăn phải một chút vị đắng nào.]Lời của Tiểu Xuân, khiến a nhị trầm người này im lặng đứng nhìn nhau khá lâu trong gió tuyết, thật lâu thật lâu sau đó, a nhị mới ngoảnh mặt đi chỗ khác, xua xua tay, quyết định cho Tiểu Xuân chạy qua.[Đa tạ nhị sư huynh!] Tiểu Xuân mừng ra mặt, nhào tới ôm chặt lấy nhị sư huynh của hắn để bày tỏ tình cảm, sau đó vừa nhảy vừa hát tiếp tục phi như bay khỏi rừng nhị lẳng lặng đứng bên bia đá, nhìn theo bóng lưng Tiểu Xuân dần xa, thở dài một hơi [Lớn như vậy rồi, tính tình một chút cũng không sửa, cứ y như con nít. Để ngươi xuất cốc nhất định là hại ngươi, nhị sư huynh làm sao yên tâm cho nổi…]Bên cạnh vụt hiện lên mấy bóng người, mấy người đó đều đến đứng bên a nhị.[Đệ lại không cảm thấy hắn sẽ đi nhanh về nhanh.] Tiểu tam nói [Lần này xuất cốc, không biết sẽ lại gây thêm chuyện gì nữa.]Tiểu ngũ tiểu lục nghe tiểu tam nói vậy, cũng gật đầu đồng mặt sư phụ mặc dù có vẻ ưu tâm, thế như vẫn nói [Hắn sẽ không có chuyện gì đâu. Tiểu Xuân tử nhỏ đã linh lợi lại quật cường, cứng đầu lại cứng cổ, vô cùng kiên quyết. Cứ để hắn ra ngoài lang bạt một hồi đi, sư huynh đệ các ngươi trước đây không phải cũng như vậy sao? Ta nghĩ cứ để hắn nhận ra lúc nào nên về, thì quay trở về!]Một đêm tuyết to gió lớn, không trăng không trúc u ám xào xạc, một lời của sư phụ tuy không hoàn toàn làm tắt được lo lắng trong lòng các sư huynh, nhưng vẫn mang lại được một chút an ủi.[Hy vọng là như vậy.] A nhị nói.

lãng đãng giang hồ chi dược sư