Kathy Uyên cho rằng phụ nữ nên tự hoàn thiện bản thân mình trước, nếu bản thân cảm thấy thiếu và cho rằng đàn ông sẽ bù đắp cho sự thiếu thốn đó HOTLINE: 0903.343.439 - HOTLINE Phát hành: 0819.123.127 - Đặt mua báo Nhiều giảng viên dạy ồ ạt nhiều môn lại dạy trong khoảng một thời gian dài trên dưới 5 năm vẫn không có chứng chỉ nghiệp vụ sư phạm (vẫn dạy bình thường, và tất nhiên đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm giảng dạy), cho thấy việc học nghiệp vụ này chỉ mang tính Khi khám lại anh ta bảo bác sĩ: "Đôi mắt thật tuyệt vời, có thể nhìn trong bóng đêm như ban ngày, nhưng chỉ tội mỗi khi tôi nhìn thấy cứt thì lại thèm!". Lần khác có một anh chàng cụt "súng" đến đòi bác sĩ lắp cho cái khác.Bác sĩ bèn lấy súng của ngựa để thay cho anh Nhiều phụ nữ hay cố gắng thể hiện mình một cách quá lố mà không biết rằng, chính những hành động đấy đã làm cho bản thân bị đánh giá thấp. Dưới đây là 3 điều khiến phụ nữ "rớt giá" trong mắt đàn ông mà không phải ai cũng biết. Mùi nước hoa đã xịt cách đây 5 tiếng vẫn đủ làm anh trai mê mẩn. Vậy nên, bằng một cách thần kì nào đó, anh chị có được zalo của nhau, đong đưa tình cảm." Cặp đôi vừa quen đã ôm hôn để rồi về nhà nước hoa vẫn còn vương vấn (ảnh chụp tin nhắn) Đọc truyện Lại Đây Cho Ông Hôn Một Cái của tác giả Wheok, luôn cập nhật chương mới đầy đủ. Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Lão cho nó ăn cơm trong một cái bát như một nhà giàu. Lão ăn gì lão cũng chia cho nó cùng ăn. Những buổi tối, khi lão uống rượu, thì nó ngồi ở dưới chân. Lão cứ nhắm vài miếng lại gắp cho nó một miếng như người ta gắp thức ăn cho con trẻ. Yg4lAlE. Tạ Du còn chưa định thần lại, đầu cô đau âm ỉ, nghe thấy lời anh nói mới phát hiện ra mình vẫn còn đang ôm người ta không buông, cô vội vàng bỏ tay ra, tay chân luống cuống xuống vừa chạm đất, đầu gối đau đớn khiến hai chân cô mềm nhũn, suýt nữa ngã khuỵu xuống Đình Sâm giơ tay theo bản năng nhưng còn chưa đụng tới Tạ Du đã bị cô tránh sờ sờ sống nhóc không có lương tâm!Phó Đình Sâm yêu cầu một phòng VIP, đầy đủ tiện nghi như ở nhà, còn có một ban công nhỏ, nhiệt độ thoải mái, ngoài mùi nước sát trùng thoang thoảng trong không khí ra, nó gần như không giống đang ở bệnh viện. Sau khi y tá rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai thương trên đầu gối và khuỷu tay của Tạ Du máu me dính lẫn cả sỏi cát, quá trình sát khuẩn rất đau đớn, cô cắn chặt răng, nước mắt lưng Đình Sâm nghiêng người dựa vào tường nhìn bộ dạng đáng thương muốn khóc nhưng không dám khóc của cô bé mà lấy lưỡi đá đá vào má, thấy y tá vụng về quá nên chẹp một tiếng, “Thôi để tôi”. Không đợi Tạ Du kháng nghị anh đã tự mình ngồi xổm xuống nắm mắt cá chân cô trong tay, làn da cô trắng như sữa, xương cốt cân đối, lộ ra vẻ non nớt của người thiếu nữ, động tác anh vô thức nhẹ nhàng hơn, cẩn thận lấy cát sỏi ra khỏi đầu gối và khuỷu tay cô rồi bôi Du mượn điện thoại Phó Đình Sâm gọi cho chị thích sơ qua mọi chuyện, còn nhỏ giọng dặn chị ấy đừng nói cho anh giọng nữ lười biếng truyền đến từ đầu dây bên kia, “Vậy chị được lợi gì? Lần trước chị lén đưa em ra nước ngoài chơi, em nói dối ấp úng bị anh em phát hiện ra dấu vết, kết quả người bị phạt lại là chị.”Tạ Du im lặng, “Em còn chưa nói cho anh em chuyện hôm trước chị dâu lừa anh rồi đi quán bar chơi đến nửa đêm ba giờ sáng mới về đâu.”Giọng nói cô càng ngày càng nhỏ đi, còn không đủ tự tin uy hiếp người Đình Sâm mỉm cười, hóa ra cũng không phải là một đứa nhóc ngốc nghếch dễ thương, hết sức tinh quái, trong bụng còn có ý nghĩ đầu bên kia truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi, “Địa chỉ!”Lúc này khuôn mặt Tạ Du mới nở nụ cười nhẹ, báo địa chỉ, phút cuối còn không quên nhỏ nhẹ dặn dò, “Chị đừng để cho anh em biết.”Giọng nói mềm mại kèm với ý làm nũng, làm Phó Đình Sâm bên cạnh đang nghe lén cuộc điện thoại ho khan một nói tức muốn hộc máu truyền ra từ điện thoại “Đúng là thiếu nợ anh em nhà các người!”Phó Đình Sâm ngước mắt nhìn về phía Tạ Du, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt cô đã vơi đi, trên lông mi dài vẫn vương nước mắt, cẳng chân cô bị anh nắm trong tay nên vẻ mặt có chút mất tự nhiên, bộ dáng cụp mắt lí nhí nói chuyện càng nhìn càng thấy thương.***Giang Dụ nhìn định vị ở bệnh viện tưởng Phó Đình Sâm xảy ra chuyện gì, anh ta vội vã chạy tới thì thấy, Phó Đình Sâm, người mà bình thường chỉ có hứng thú với đống xe đỗ trong gara của anh, thế mà đang ngồi xổm dưới đất nhẹ nhàng giúp cô gái nhỏ bôi thuốc, con người xưa nay có thói ở sạch thế mà cho phép cô gái nhỏ đặt chân lên quần cậu ta!Anh ta chụp một bức ảnh qua cửa kính phòng bệnh, gửi đến nhóm WeChat năm Dụ 【Phó nhị có biến.】Lâm Dư 【Fuck! Cô gái nhà ai đáng thương đến mức bị Phó nhị theo dõi vậy?!】Hoắc Nhất Phàm 【Trông em dâu đang sợ hãi.】Nghiêm Hoành 【Bớt chút đi, đừng dọa người ta chạy mất, điện thoại thằng nhóc kia còn đang trong tay cô bé đó.】Cũng may điện thoại Phó Đình Sâm không đăng nhập WeChat, nếu không Tạ Du mà trông thấy lịch sử cuộc trò chuyện sẽ bị dọa chạy mất Đình Sâm băng bó cho Tạ Du xong thì đứng lên, hai tay đút túi quần, xoa những ngón tay vẫn còn nhiệt độ cơ thể của cô gái nói mềm mại, con người mềm mại, tính cách cũng mềm sau bị người khác bắt nạt phải làm sao bây giờ?Nghĩ đến đây, anh dùng chân dài kéo chiếc ghế tới rồi ngồi xuống trước mặt Tạ Du, mắt hoa đào cong cong, khóe môi nở một nụ cười tự nhận là dịu dàng vô hại, “Giới thiệu chút, anh là Phó Đình Sâm.”Chồng tương lai của đằng sau anh nào dám nói ra, anh đảm bảo chỉ cần mình dám nói ra thì nước mắt cô bé nhất định sẽ vỡ bờ Du trả điện thoại cho Phó Đình Sâm bằng hai tay, xong hốt hoảng cụp mắt xuống, rất không được tự nhiên với cái nhìn chăm chú của anh, cô kéo quần đùi, thu cẳng chân vào trong vành tai lặng lẽ ửng đỏ dưới mái tóc dài, ngón tay mân mê góc chăn, cô nhẹ nhàng nói, “Tạ Du.”“Tạ Du.” Phó Đình Sâm lẩm bẩm tên cô, như thể đang đùa bỡn giữa răng môi, kéo dài âm điệu, tạo cảm giác quyến rũ vô Du từ từ chậm chạp vùi người vào trong chăn, non nửa khuôn mặt cũng chôn trong Đình Sâm cất điện thoại, thấy Tạ Du giống như bé rùa đen thu mình vào mai, anh mím môi nén cười, “Gọi em là Du Du được không? Bạn bè anh gọi anh là Phó nhị, em có thể gọi anh là anh hai hoặc là anh Tiểu Phó.”Cô có cảm giác thân thiết không thể giải thích được đối với Phó Đình Sâm, nếu không cô sẽ không tùy ý để anh bôi thuốc giúp, tuy trong lòng vẫn còn chút sợ hãi nhưng cô vẫn có đôi chút cảm kích anh, ngoan ngoãn gọi một tiếng, “Anh Tiểu Phó.”Phó Đình Sâm cứ tưởng sẽ không được bé rùa đen này đáp lại, không ngờ thế mà nghe được tiếng nói nhỏ nhẹ gọi “anh Tiểu Phó”, tim anh tức khắc đập loạn nhịp, cảm giác khí huyết dâng trào, yết hầu cuộn lại, miệng lưỡi khô lưỡi anh lướt qua hàm trên, đè lại lòng tham trong lòng, quay đầu. Lại bị cái cổ trắng nõn như ngọc ẩn hiện dưới mái tóc đập vào lại ngoan như vậy!Bỗng nhiên anh chú ý tới vẻ mặt khó lường của Giang Du bên ngoài phòng bệnh, anh áp lại khóe môi vô thức cong lên, “An có chút việc ra ngoài tí, em nghỉ ngơi một lát trước đi.”Tạ Du ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về phía Phó Đình Sâm, khuôn mặt trắng trẻo không chút son phấn, đôi mắt nai ướt nhìn qua ngày càng nhiều nước mắt, con ngươi đen nháy ngập nước, bộ dáng nhỏ bé đáng thương thật khiến người ta thương tay mảnh khảnh vươn từ trong chăn ra, túm chặt lấy góc áo của mắt Phó Đình Sâm dừng một lát trên cổ tay trắng trẻo, anh nghiêng đầu nhìn cô, “Muốn anh ở cùng lại em à?”Tạ Du khẽ gật gật đầu, ánh mắt linh động chứa chút mong chờ, con ngươi đen nháy chứa đầy hình ảnh ngược của dáng này đã lấy lòng Phó Đình Sâm thành công, khóe môi anh nhếch lên nụ cười xấu xa, “Cầu xin anh đi.”Tạ Du cụp mắt, hàm răng cắn môi dưới, trên lông mi vương nước mắt, lặng im không nói lời Đình Sâm sợ dáng vẻ này của cô, “Tổ tông ơi, sợ em rồi đấy!”Ai không biết còn tưởng anh bắt nạt cô gái Du lặng lẽ thu lại nước mắt, ngón tay túm góc áo Phó Đình Sâm không chịu buông ra, sợ anh chạy Lạc Sanh vội vã chạy tới phòng bệnh thì thấy một cậu con trai đang ngồi trên sô pha dựa người vào giường bệnh cúi đầu chơi điện thoại, góc áo anh bị túm chặt, người nằm trên giường ngủ yên bình, lông mi còn hơi ươn ướt, khóe mắt sưng đỏ, nhìn như bị bắt Sanh đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào. Phó Đình Sâm nghe thấy tiếng động liền ngước mắt lên xem. Người tới có mái tóc nâu hạt dẻ xoăn sóng to, mặc một chiếc váy lụa liền thân tôn lên đường cong tuyệt mỹ, khuôn mặt thanh tú, khoé mắt mang theo vẻ quyến rũ xinh đẹp vừa vặn, không quá phô trương mà lại toát lên vẻ nữ tính hoàn ấy chỉ chỉ Tạ Du, “Tôi là chị dâu của con bé.”Phó Đình Sâm thu ánh mắt về, không nhìn cô ấy quá nhiều, anh thấp giọng nói, “Cô ấy bị hoảng sợ, khuỷu tay với đầu gối bị thương đã bôi thuốc xong, mới ngủ thiếp đi.”Lạc Sanh gật đầu, cất chìa khóa xe vào trong túi, Tạ Du vừa nói qua mọi chuyện xảy ra với cô trong điện thoại, bởi vậy cô vẫn rất ôn hòa với Phó Đình Sâm, “Cảm ơn cậu đã chăm sóc U U nhà chúng tôi.”Phó Đình Sâm đứng lên, mỉm cười nhìn góc áo còn bị nắm chặt trong tay, “Là em vô tình cuốn cô ấy vào chuyện này, em mới là người cần nói xin lỗi, mong mọi người đừng để lộ chuyện này ra ngoài, em hứa sẽ không có ai tìm đến gây phiền phức cho cô ấy.”Lạc Sanh không để ý lời bảo đảm này của anh lắm, người muốn gây rắc rối với Tạ Du chắc đã vào bụng cá Lệ Thành còn có ai không biết Tạ Diệc yêu em gái còn hơn cả mạng sống của cô ấy cũng không từ chối lời thỉnh cầu của anh, vẫn nên chờ Tạ Du tỉnh lại rồi để con bé quyết hai người dần rơi vào im lặng, trong chăn phát ra tiếng khóc nức nở, tiếng khóc tuyệt vọng bị đè nén dưới lớp mặt Lạc Sanh thay đổi, nhẹ nhàng xốc góc chăn Du cuộn tròn người lại, như đang chống lại điều gì đó, cô túm chặt góc áo Phó Đình Sâm, mơ hồ lẩm bẩm lặp đi lặp lại, “Anh ơi.”Tạ Du lại lần nữa chìm vào giấc mộng, trong mơ, cô trở lại chiếc hòm ngập mùi cá tanh ngòm, như đang nổi lênh đênh trên mặt nước, xung quanh cái hòm lốm đốm, lớp sơn bị ăn mòn gần như không còn gì, mùi máu nồng nặc xộc vào khoang vẻ đang mùa rét lạnh, cô có thể nghe thấy tiếng băng vỡ vụn bên ngoài chiếc hòm, quần áo mỏng manh căn bản không mang lại chút ấm áp nào, nhưng cảnh tượng trước mắt đã làm cho máu cô đông cứng gã đàn ông đứng ngược sáng trước mặt cô, bóng đèn lờ mờ treo trên đầu thoát ẩn thoát hiện, hình bóng giương nanh vuốt đong đưa in trên sàn nhà. Cô muốn tránh đi thì phát hiện hai tay bị trói, hai chân nặng như chì, không xê dịch được chút cậu bé đứng chắn trước mặt cô, nhưng chung quy sức lực vẫn không đánh lại gã đàn ông to lớn, cậu bé bị chém mạnh vào giữa bụng, máu ấm bắn lên mặt cô, sau đó trước mắt chợt tối khắc sau đó, cô bị chìm ngay vào làn nước băng giá cóng xương, nước tràn vào khoang phổi, không khí dần bị rút có bất cứ thứ gì để nắm lấy, người dưới dường như bị cái gì đó trói lại, nhanh chóng chìm xuống, cuối cùng không còn thấy được tia sáng nào nữa, chỉ còn lại bóng tối vô khí tứ phía đột nhiên bị hút cạn, cô tựa một cánh lông vũ phiêu diêu rơi xuống, rơi vào một không gian khác, cô thử phát ra âm thanh, lại phát hiện mình mất tiếng, có khóc thét quằn quại đến như nào cũng không phát ra bất cứ âm thanh gì, cũng không có một lời đáp lại.“Đừng sợ, anh Tiểu Phó sẽ bảo vệ em.” Cô không phân biệt được âm thanh phát ra từ đâu, chỉ có cảm giác dường như ánh sáng mặt trời chiếu lên người cô, cái lạnh dần biến mất, cơ thể vô thức tiến tới gần nguồn nhiệt, nguồn nhiệt lại đột nhiên bị kéo Du nhíu nhíu mày bừng tỉnh lại, ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, cô liếc nhìn Lạc Sanh đang trợn mắt tức giận nhìn Phó Đình Sâm nắm tay cô, sững sờ mấy giây mới chợt nhận ra hiện tại cô đang trong phòng ngoan ngoãn gọi tiếng chị dâu, chậm rãi rút tay về lau nước mắt, sau đó lại rúc mình thành một ổ trốn trong mơ như này đã xuất hiện được một khoảng thời gian từ lớp mười hai tới nay, tiếp tục kéo dài đến sau khi thi xong đại học vẫn không lần cô đều tỉnh lại giữa đêm khuya, chưa từng có ai phát hiện tượng trong giấc mơ quá chân thật khiến cô hoài nghi đó là chuyện đã từng xảy ra, nhưng trí nhớ của cô lại như bị vuốt phẳng, cô không thu thập được bất cứ mẩu vụn lần cô hỏi dò anh cô có phải mình bị thiếu mất ký ức hay không, anh ấy đều rất bình tĩnh bảo cô đừng nghĩ trai dường như đang giấu cô điều gì Đình Sâm xoa xoa ngón tay còn vương lại hương vị ngọt ngào của ngón tay cô gái, “Nếu không còn việc gì nữa em xin phép đi trước.”Lạc Sanh lạnh lùng nói, “Không tiễn.”Tạ Du nhô khuôn mặt nhỏ ra khỏi chăn, “Anh Tiểu Phó, cảm ơn anh.”Lạc Sanh “…?!”Anh… Tiểu Phó??? Contents1 Giới thiệu Truyện Lại Đây Chồng Hôn Một Cái – Biên Các chương mới nhất2 Danh sách chương3 Trọn bộ Truyện Lại Đây Chồng Hôn Một Cái – Biên Hoài “cập nhật ngày 12/06/2023“ Trọn bộ Lại Đây Chồng Hôn Một Cái – Biên Hoài Full tập được cập nhật mới nhất ngày 12/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Giới thiệu Truyện Lại Đây Chồng Hôn Một Cái – Biên Hoài 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Lại Đây Chồng Hôn Một Cái – Biên Hoài Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 12/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – TruyenFull Giới thiệu – Mật Kết- Lớp 11 sau khi chia lớp xong, Tăng Lý bị chứng ám ảnh sợ xã hội và đội trưởng đội bóng rổ trường Phí Lập thành bạn cùng bàn. Đội trưởng đội bóng rổ trường ngại cậu lề mề như con gái, “Cậu nói xem ít nhất cậu cũng là một thằng con trai, sao cứ lề mà lề mề thế? Đừng theo ông đây.” Ai mà biết được, họa từ miệng mà ra, không lâu sau, hắn không thể khống chế nổi mình, dùng khuỷu tay đụng đụng bạn nhỏ dễ thương ngồi cùng bàn với hắn. “Này, mẹ nó cậu nói chuyện với tôi đi mà?” Sói con hung dữ đội trưởng đội bóng rổ công x thỏ trắng dễ thương mắc chứng ám ảnh sợ xã hội thụ. “Cấp báo! Cấp báo! Đội trưởng đội bóng rổ và Tăng Lý đang yêu nhau!” “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Phí Lập ngoan ngoãn như chó con thế đấy…. tình yêu khiến con người ta mù quáng, mù quáng.” “Tôi còn nhìn thấy hôm ấy sau khi tan học Phí Lập đè Tăng Lý trên sân bóng rổ hôn, còn muốn cậu ấy sờ cơ bụng của hắn qua cái áo bóng rổ ướt đẫm….” Phí Lập Các người lắm lời thế! Các chương mới nhất Chương 46 46 Làm Nóng 3 Chương 45 45 Làm Nóng 2 Chương 44 44 Làm Nóng 1 Chương 43 43 Khởi Đầu 3 Chương 42 42 Khởi Đầu 2 Danh sách chương Chương 1-2 Chương 3 Thỏ nhỏ 3 Chương 4 Phiến phức 1 Chương 5 Phiền phức 2 Chương 6 Phiền phức 3 Chương 7 Phí Lập đúng là đồ không biết xấu hổ 1 Chương 8 Phí Lập đúng là đồ không biết xấu hổ 2 Chương 9 Perseids 1 Chương 10 Perseids 2 Chương 11 Perseids 3 Chương 12 Tiết thể dục 1 Chương 13 Tiết thể dục 2 Chương 14 Tiết thể dục 3 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Bắt cóc 1 Chương 18 Bắt cóc 2 Chương 19 Đấu trí 1 Chương 20 Đấu trí 2 Chương 21 Đấu trí 3 Chương 22 Anh em nhà họ Tưởng 1 Chương 23 Anh em nhà họ Tưởng 2 Chương 24 Anh em nhà họ Tưởng 3 Chương 25 25 Nảy Mầm 1 Chương 26 26 Nảy Mầm 2 Chương 27 27 Nảy Mầm 3 Chương 28 28 1 Mùa Thu Vừa Lúc Ngọt Ngào Chương 29 29 1 Mùa Thu Vừa Lúc Ngọt Ngào Chương 30 30 1 Mùa Thu Vừa Lúc Ngọt Ngào Chương 31 31 Học Tập 1 Chương 32 32 Học Tập 2 Chương 33 33 Dưới Ánh Sáng 1 Chương 34 34 Dưới Ánh Sáng 2 Chương 35 35 Bị Ốm 1 Chương 36 36 Bị Ốm 2 Chương 37 37 Cùng Giường Chung Gối 1 Chương 38 38 Cùng Giường Chung Gối 2 Chương 39 39 Trái Tim Loạn Nhịp 1 Chương 40 40 Trái Tim Loạn Nhịp 2 Chương 41 41 Khởi Đầu 1 Chương 42 42 Khởi Đầu 2 Chương 43 43 Khởi Đầu 3 Chương 44 44 Làm Nóng 1 Chương 45 45 Làm Nóng 2 Chương 46 46 Làm Nóng 3 Trọn bộ Truyện Lại Đây Chồng Hôn Một Cái – Biên Hoài “cập nhật ngày 12/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang đọc truyện online hàng đầu Việt Nam với nhiều truyện hay chọn lọc và hầu hết các truyện đã full dành cho bạn đọc yêu thích, website hỗ trợ đọc tốt . Danh sách những truyện full đã hoàn thành hay nhất hiện nay với sự đa dạng về thể loại, chọn lọc về nội dung, liên tục cập nhật truyện full mới cho độc giả. Tạ Diệc tiễn khách về hết, quay lại thì phát hiện hai người đã trở về sân sau của biệt thự. Tạ Du được đưa về phòng ngủ, cô say bất tỉnh nhân sự ngã vào vòng tay của Lạc Diệc vừa thấy cảnh này liền đen Sanh đón nhận ánh mắt nguy hiểm của chồng thì lúng túng cười “ Con bé cứ muốn uống rượu, em không cho thì khóc”.“Em đã thay đồ cho con bé và cho uống canh giải rượu rồi!”.Lạc Sanh chạm vào khuôn mặt nhỏ bé hơi nóng của Tạ Du, U U à, em đừng có trách chị dâu, trước đây em bán đứng chị không phải chỉ một hai lần đâu nhé!Vào lúc này trong biệt thự không có người khác, chỉ có gia đình ba người bọn họ, Tạ Du lại say đến mức mất ý Diệc cúi người giữ cằm Lạc Sanh, cuối cùng cũng có một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của khuôn mặt đẹp trai trước mặt, Lạc Sanh không kiềm được mà nuốt nước bọt, cảm nhận được ánh mắt của anh đột nhiên tối lại “U U đang ở đây…”. Tạ Diệc không nhịn được đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô.“Anh hai, chị dâu….. hai người đang làm gì vậy?”. Đột nhiên bên cạnh có một giọng nói yếu ớt vang Sanh bị giật mình nên đẩy Tạ Diệc ra, quay đầu sang chỗ khác. Đôi mắt trong veo của Tạ Du loé lên sự phấn khích, nhìn chằm chằm vào môi của cô Sanh đang tính lên tiếng giải thích thì phát hiện Tạ Du lại nằm xuống giường, hai mắt nhắm lại trong miệng còn đang lẩm bẩm gì Sanh kêu hai tiếng thì nghe được tiếng thở đều đều, cô thở phào nhẹ nhõm “Thì ra là nói lời say xỉn”.Lạc Sanh ý thức vẫn còn thanh tỉnh được Tạ Diệc ôm vào lòng, anh lấy tay xoa xoa vết son trên khóe môi cô, ngón tay siết chặt, giọng nói trầm thấp như được ngâm rượu, sau đó anh cắn vào vành tai cô nói “Xem ra đã đến lúc sinh một đứa con trai để thằng bé giúp anh quản em rồi”.Lạc Sanh vươn tay ôm cổ anh, ngửa thấy mùi rượu trên người anh lắc lắc đầu “Không được, em không được”.Tạ Diệc tắt đèn trong phòng ngủ của Tạ Du, tiện tay đóng luôn cửa phòng, bước nhanh về phòng của mình, cúi đầu nhìn Lạc Sanh đang dựa vào ngực của mình, hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp chứa ý cười “Anh được”.Tiếng bước chân của Tạ Diệc càng ngày càng xa, cửa phòng ngủ một tiếng “cạch” đóng lại, chấm đứt âm thanh mật mờ thân mật của hai Du đột nhiên mở mắt ra, hai mắt trong đêm tối lóe lên tia sáng, cô cắn góc chăn thút thít hai tiếng, chầm chậm từ trên giường bò dậy. Mặc dù đã uống canh giải rượu, nhưng đầu cô vẫn nửa mê nửa tỉnh choáng váng rất khó khi mò được cốc nước được đặt trên tủ đầu giường, cô đem cốc nước giơ lên rồi cười với không khí “Cạn ly!”.Uống xong nước, hai mắt lại dần dần trở nên mơ màng, trong mắt hàm chứa hơi nước, trước mắt một mảng mơ hồ, giống như có vài hình bóng nhìn không rõ ràng, cô nằm sấp trên chăn bông tay đỡ mặt quan sát căn phòng, nhỏ giọng lầm bầm “Vẫn…vẫn còn một việc vẫn chưa làm xong”. Nói xong còn nấc nhẹ một cái khiến hơi rượu từ trong miệng sộc lên, chiếc mũi thanh tú nhăn lại, nhưng nhất thời không nhớ ra phải làm cái sấp trên giường khổ não suy nghĩ, ngón tay siết chặt góc chăn, quần ngủ bị cô ma sát với đầu gối làm lộ ra bắp chân thon thả cân đối. Thấy khó chịu mà lẩm bẩm giống hệt như con mèo con đang nức nở, vừa mềm mại vừa nhẹ óc trống rỗng nghĩ thật lâu, rồi lại từ cái chăn mềm mại ngẩng đầu lên đem nó quấn lại quanh người, nhắm mắt nói “Đánh kẻ xấu!”.Thanh âm dần dần nhỏ lại, lẩm bẩm không biết đang nghĩ chuyện lặng chưa đến hai phút, Tạ Du lại lăn từ đầu giường bên này qua đầu giường bên kia trên người quấn chăn bông rớt thẳng xuống dưới sàn nhà.“Huhu, người xấu”, Tạ Du nức nở một tiếng, vò vò vào chỗ đầu bị đập xuống sàn nhà. Đôi mắt mù sương trào ra những giọt nước mắt làm ướt cặp lông mi dài, chiếc mũi nhỏ đỏ ửng, trông thật đáng từ nền nhà bò lên, đôi chân trần bước nhẹ nhàng về chiếc ghế sofa phía mặt, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào đống linh kiện trước mặt, cô nghiêng đầu nhìn một lúc lâu mới vươn tay ra cầm con thỏ mới chưa được lắp ráp hoàn to đôi mắt như đang phủ sương, cô đang ngồi trên tấm thảm mềm mại được trải xung quanh sofa, giương mắt cố gắng xác định mọi thứ ở trước mặt mình, nhìn thật lâu thật lâu vẫn thấy một hình bóng mờ ảo, ngón tay cô chỉ vào mũi của con thỏ “Không được cử động”.Nhưng không nghĩ đến lực ngón tay quá mạnh, làm đầu của con thỏ mô hình gãy ra rớt luôn xuống Du nhặt đầu của nó từ trên đất lên, cố gắng đem nó lắp lại, nhỏ giọng mà an ủi “Đừng khóc, đừng khóc”.Trong lúc cô ngủ gật vẫn đem con thỏ lắp ráp nhưng không theo bất kì trật tự nào, đầu cô gục lên gục xuống, đôi mắt khép hờ. Ngón tay dần dần buông lỏng, linh kiện trong tay rơi rớt hết xuống nền nhà, cô ôm rồi cọ cọ lên chiếc ghế sofa nhỏ “Anh tiểu Phó cũng là một kẻ xấu xa!”.Tạ Du đang dần dần chìm vào giấc mộng thì nghe được tiếng chó sủa, cô bất thình lình mở mắt ra, bước chân lảo đảo chạy lại phía cửa sổ. Nhìn thấy Đại Hắc đang ngồi dưới đèn đường trong hoa viên, lè lè cái lưỡi, nén giọng hướng về phía bên này sủa một tiếng.“Đại Hắc!” Tạ Du ngạc nhiên đem cửa sổ mở ra, vẫy vẫy tay về phía nó. Sau đó bắt đầu gắng sức dùng cả tay chân trèo lên cửa sổ, đôi chân dài sải một cái liền có thể gần như trèo qua được khung Đình Sâm lúc đầu muốn lợi dụng Đại Hắc kêu người ra bây giờ cũng bị doạ cho mất hồn. Anh lập tức chạy ra từ đằng sau cái cây lớn, một mạch nhảy lên bệ cửa sổ của tầng hai, nhưng chưa trèo đến nơi thì nghe được trên đỉnh đầu có tiếng la mắng “Đồ trứng thối!”.Tạ Du ngồi trên bệ cửa sổ, duỗi chân đạp lên vai của Phó Đình Sâm, cặp lông mi ướt át, đau khổ nhìn anh một cách đáng thương, “Đầu rơi rồi”.Phó Đình Sâm nắm đôi chân nhỏ nhắn của cô, giương mắt nhìn lên, lúc này mới phát hiện cô đã say bí tỉ rồi, trên cơ thể còn có mùi rượu thoang thoảng. Đôi mắt sáng ngời kia như được rượu thấm ướt, trong suốt động lòng người, khiến người khác không kiềm được mà say đột nhiên cảm thấy tối nay đau đầu chạy đến đây tìm Tạ Du chính là một sai Du vừa nhìn liền biết là người trước giờ không chạm vào giọt rượu, tối hôm nay lại không biết đã uống bao nhiêu Đình Sâm dùng lực cánh tay chống người nhảy lên bệ cửa sổ ngồi kề vai với Tạ Du, kinh hồn bạt vía mà nhìn cô ấy, chỉ lo cô đột nhiên nhảy xuống dưới. Mặc dù chỉ là lầu hai đối với anh thì chả là gì nhưng đối với cô nhóc yêu kiều mềm mại này mà nói thì rất nguy Du không nghe được trả lời, thì lấy tay vỗ vỗ miệng một cách bất mãn, dùng bàn tay nhỏ che miệng lại, tiến lại gần bên tai của Phó Đình Sâm nói nhỏ “Đầu của con thỏ con bị gãy rồi”.Nếu như không phải không gian không cho phép, Phó Đình Sâm nhất định sẽ bật dậy ngay lập tức, không vì lý do nào thở nóng bỏng của Tạ Du phải lên vành tai của anh, âm thanh nhẹ nhàng tinh tế làm lòng anh cảm thấy ngứa ngáy, thật muốn đem cô ấn vào ngực ức hiếp một Đình Sâm ngồi xích khỏi cô một tí, lấy tay che lấy miệng giả bộ ho khan một tiếng che đi vẻ mất tự nhiên, nhất thời không phản ứng kịp “Con thỏ nào cơ?”.Tạ Du lại sáp lại một chút, dồn Phó Đình Sâm đến mép bệ cửa sổ, đôi mắt như nai tơ nhìn anh, bĩu môi “Con thỏ đáng yêu như vậy”.Vừa nói vừa ôm lấy eo của anh, tìm một tư thế thoải mái rồi gối đầu lên ngực anh “Nhất định phải càng cay càng tốt!”.Nếu như Tạ Du trong trạng thái tỉnh táo lao vào lòng, anh nhất định sẽ chấp nhận mà không thắc mắc gì, nhưng bây giờ cô nàng chết tiệt này lại uống say đến mức này!Còn chiếm hờicủa anh!Chiếm xong cô nhóc này lại không nhận, anh phải tìm ai nói lý chứ!Phó Đình Sâm rơi vào tình trạng lúng túng, hai tay giơ lên trời, đồng thời cố gắng thít chặt eo và bụng. Anh vừa cố giữ cho Tạ Du không bị ngã xuống, miệng vừa ứng phó với cô “Được, tiểu tổ tông, anh sẽ làm cho em một cái đầu thỏ vừa tê vừa cay, bỏ tay ra trước đi”.Đôi mắt mơ màng của Tạ Du lại tiến gần thêm một chút, sáp lại bên tai anh nghiêm túc nói “Em không phải là tiểu tổ tông, em là Nhuyễn Nhuyễn*”.Nhuyễn Nhuyễn 软软 mềm lưng không còn chỗ trống nào nữa, lưng của anh đã dán lên khung cửa sổ, Phó Đình Sâm máu huyết dâng trào, suýt nữa nổ tung tại chỗ, toàn thân cứng nhắc, sợ bản thân không nhịn được sẽ vươn móng vuốt tới người cô gái nhỏ đang say rượu giở trò lưu thật sự làm con người ta to gan hơn, lúc trước trốn còn không kịp bây giờ thì ngược lại không sợ một xíu nào!Phó Đình Sâm vươn tay ra đẩy đẩy người con gái đang dựa vào ngực mình, mở miệng hung dữ nói “Cách xa anh ra một chút!”.Tạ Du chớp mắt đầy giận dữ, hai má phồng lên, thở hồng hộc, thật giống như con mèo con chưa mọc vuốt “Người xấu!”.Trái tim như đột ngột sụp đổ, Phó Đình Sâm quay người vào căn phòng, chân vừa chạm đất thì liền ôm lấy Tạ Du mở to hai mắt lấp lánh, tay kéo rèm cửa, nhìn anh một cách phòng ngự, đôi mắt xinh đẹp tinh tế chớp chớp, không hề có dáng vẻ sợ sệt như thường ngày, từ từ duỗi ngón tay ra “Tránh xa tôi ra một chút”.Phó Đình Sâm “…”Phó Đình Sâm không động đậy, giọng nói chứa ý dỗ ngọt “Được, em đi xuống trước, anh sẽ hầm thỏ cho em”.Tạ Du chỉ chỉ về phía cửa phòng, ngón tay đặt ở trên môi “Suỵt… Anh hai đang đi ngủ”, sau đó bộ dạng cực kỳ tủi thân nhìn anh, ngón tay chỉ ghế sofa nhỏ “Đầu rơi rồi”.Ánh mắt Phó Đình Sâm lúc này mới nhìn phòng cô. Căn phòng diện tích rất lớn, có phòng vệ sinh và thay đồ riêng, bức tường đối diện giường ngủ có một khung lướt cao tới trần nhà, bên trên đã xếp đầy những mô hình Lego đã được lắp trước khung lưới có một cái ghế sofa và một bàn trà mang phong cách tươi trẻ của con gái, bên dưới trải một tấm thảm mềm mại, linh kiện Lego rớt vãi trên tấm này Phó Đình Sâm mới hiểu Tạ Du nói đầu rơi rồi là có nghĩa gì.“Anh giúp em ráp nó lại, em từ bệ cửa sổ đi xuống đi”. Phó Đình Sâm nhặt đầu con thỏ lên, mượn ánh trăng trong phòng cẩn thận Du đong đưa chân của cô, nhưng không làm cách nào với tới nền nhà, khuôn mặt ngây thơ hướng về phía Phó Đình Sâm “Tôi không xuống được”.Phó Đình Sâm nhìn vào đôi chân ngọc ngà của cô ấy, nghiến nghiến răng, ngồi trên ghế sofa, đôi chân dài không có nơi nào để đặt, đôi mắt sáng lười biếng nhìn cô, lắc lắc đầu con thỏ “Leo lên kiểu gì thì xuống kiểu đó, dù thế nào thì con thỏ đang trong tay của anh, xuống không được anh sẽ diệt con tin”.Tạ Du mở to đôi mắt trong trẻo của cô nhìn anh cười khúc khích “Đồ ngốc, nó là mô hình, không ăn được đâu”.Phó Đình Sâm “…”Em còn biết vậy sao!Như là uống rượu giả nhặt linh kiện rớt trên tấm thảm lên, ngón tay khéo léo ráp lại từng miếng từng miếng Du không biết từ khi nào đã nằm sấp lại trên giường, hai tay chống cằm nhìn anh “Nhanh lên nhé, anh hai không cho chó vào đâu”.Ngón tay Phó Đình Sâm dừng lại “Nhìn cho rõ, anh là Phó Đình Sâm!”.Tạ Du chớp chớp mắt, từ từ lấy chăn bông quấn mình lại trông như con tằm, lăn qua lăn lại điều chỉnh tư thế “Đại Hắc biến thành người xấu rồi!”.Phó Đình Sâm đặt mô hình lắp ráp gần xong xuống, ngồi chồm hổm bên cạnh giường đối diện với mặt Tạ Du, nhìn cô trừng đôi mắt vô tội nhìn anh, cảm thấy cảm giác nóng nảy tạm thời bị đè nén trong lòng lại sôi trái tim nóng lên, muốn vươn tay bóp lấy khuôn mặt của cô nhưng lại dừng lại ở trên không, ngón tay bám chặt trên sàn nhà, hít một hơi lạnh “Chả trách lại gọi là Nhuyễn Nhuyễn”.Anh xoay người ngồi dựa vào thành giường, nghiêng đầu liếc nhìn cô “Đừng dùng ánh mắt này nhìn anh”.Tạ Du nghi ngờ nhìn anh, cái đầu nhỏ ngơ ngác không hiểu nổi ngọn lửa đang cuộn trào trong mắt anh, chưa kịp mở miệng hỏi đã bị anh nhét vào chăn bông, trên đỉnh đầu lúc này truyền đến một âm thanh bị đè nén “Lần sau còn dùng ánh mắt này nhìn anh, anh sẽ hôn em đấy”.m thanh bạc hà mát lạnh như đang áp vào tai cô làm hơi nóng trên mặt tản đi hai phần, Tạ Du lăn lộn người nhưng không tài nào thoát ra khỏi chăn bông, trong lòng từ từ bình tĩnh thỏ được lắp ráp hoàn chỉnh được Phó Đình Sâm đặt vào túi áo của anh, nghe được trong chăn truyền đến hơi thở đều đều, kéo chăn bông ra thì liền thấy khuôn mặt nhỏ bé, Tạ Du bị lạnh tỉnh, dụi mắt đờ đẫn, một nụ cười lộ ra nơi khoé môi “ Meo~~”.Đệt!Đáy lòng Phó Đình Sâm nhịn không được nhỏ giọng chửi một tiếng, tim phổi triệt để bị nổ tung bởi âm thanh này, ngọn lửa nóng bức không cách nào tìm được lối ra, phải mất một lúc mới kiềm chế được suy nghĩ thú tính trong lòng, gân xanh trên cánh tay anh nổi lên rần Tạ Du lại ngủ tiếp, hai mắt anh loé sáng, từ trong túi móc ra điện thoại mở chế độ ghi âm, dỗ dành một tiếng “Nhuyễn Nhuyễn, lại kêu meo một tiếng nào”.Tạ Du trau mày có vẻ miễn cưỡng, hai mắt không mở ra, thì thầm một câu “Anh trai nhỏ”.Phó Đình Sâm phút chốc đứng hình, ngón tay ấn vào vết sẹo ở dưới eo, ngập ngừng hỏi cô một câu “Nhuyễn Nhuyễn, em còn nhớ anh trai nhỏ tên là gì không?”Tạ Du miễn cưỡng mở mắt, hai mắt không có tiêu cự, lắc lắc đầu “Không có anh trai nhỏ”.Vừa nói, cô ngồi dậy trên giường, nhìn chằm chằm Phó Đình Sâm nói “Anh trai nhỏ chỉ có ở trong mơ, suỵt… đây là bí mật, anh ấy không biết đâu”.“Vậy em có nhớ lúc nhỏ đã xảy ra chuyện gì không?”.Tạ Du không nghe anh hỏi, bèn tiến lại gần cánh tay anh ngửi ngửi, tự nói với mình “Mùi vị giống nhau”.Ánh mắt Phó Đình Sâm chuyển động, “Giống cái gì?”.“Anh trai nhỏ”. m thanh dần dần yếu đi, Tạ Du tự mình ngoan ngoãn nằm trên gối lấy chăn bông đắp lên rồi nhắm mắt Đình Sâm có được đáp án của câu hỏi, thì ra năm ấy người anh cứu thật sự là cô, nhưng vì cô uống say rồi nên hàm ý mơ hồ, có nhiều thứ nói không ngồi trên sàn nhà và nhìn kỹ khuôn mặt đang ngủ say của cô “Ngủ đi, anh phải về rồi”.Tạ Du không có động Đình Sâm đang định ra về thì phát hiện góc áo đang bị kéo, cô nhóc không có mở mắt, âm thanh mỏng manh, giống hệt như con mèo con, thanh âm vừa mỏng vừa mềm “Meo meo..”Phó Đình Sâm sờ sờ con thỏ đã lắp ráp xong, cúi đầu nhìn điện thoại một cái, phần mềm ghi âm vẫn đang im lặng hoạt thể đứng lên che đi ánh trăng, cái bóng dài đổ lên bên gối của Tạ Du, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ không chút phòng bị nào của cô rồi đột nhiên khúc khích cười lên, “Đúng là muốn mạng người ta!”. Bạn đang đọc truyện Lại Đây Cho Ông Hôn Một Cái của tác giả Wheok. Đôi mắt hoa đào sâu thẳm nhìn qua, nhướng mày cười, “Nhuyễn Nhuyễn, nhắm mắt lại.”Khoảnh khắc đó Tạ Du thảng thốt thấy được anh bé chắn đằng trước cô ở kho hàng cũ nát trong lúc cô mở mắt ra, người xấu nọ dồn cô vào trong góc, “Anh cũng không phải người tốt gì đâu, về sau thấy anh nhớ đi đường vòng, nếu không thì gặp lần nào hôn lần đấy.”Tạ Du nghẹn đỏ mắt mà không dám rơi một giọt nước mắt yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Trọng Sinh Hào Môn Lầm Hôn hay Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế. Giới thiệu- Mật Kết-Lớp 11 sau khi chia lớp xong, Tăng Lý bị chứng ám ảnh sợ xã hội và đội trưởng đội bóng rổ trường Phí Lập thành bạn cùng trưởng đội bóng rổ trường ngại cậu lề mề như con gái, "Cậu nói xem ít nhất cậu cũng là một thằng con trai, sao cứ lề mà lề mề thế? Đừng theo ông đây."Ai mà biết được, họa từ miệng mà ra, không lâu sau, hắn không thể khống chế nổi mình, dùng khuỷu tay đụng đụng bạn nhỏ dễ thương ngồi cùng bàn với hắn."Này, mẹ nó cậu nói chuyện với tôi đi mà?"Sói con hung dữ đội trưởng đội bóng rổ công x thỏ trắng dễ thương mắc chứng ám ảnh sợ xã hội thụ."Cấp báo! Cấp báo! Đội trưởng đội bóng rổ và Tăng Lý đang yêu nhau!""Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Phí Lập ngoan ngoãn như chó con thế đấy.... tình yêu khiến con người ta mù quáng, mù quáng.""Tôi còn nhìn thấy hôm ấy sau khi tan học Phí Lập đè Tăng Lý trên sân bóng rổ hôn, còn muốn cậu ấy sờ cơ bụng của hắn qua cái áo bóng rổ ướt đẫm...."Phí Lập Các người lắm lời thế!

lại đây cho ông hôn một cái